Tác giả:

Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…

Quyển 4 - Chương 147: Không Được Ăn Đồ Của Nam Nhân Khác

Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Nhưng ngộ nhỡ mình đoán sai, nên làm cái gì bây giờ?“Đan nhi, em thật biết nói đùa, em một tiểu nha đầu, làm sao có thể đi ra ngoài mua ô mai cho ta chứ?”Lộ Nhi cười rực rỡ, đỡ Đan nhi dậy, nha đầu kia quỳ trên mặt đất không dậy nổi, tay Lộ Nhi âm thầm dùng sức. . . . . .“Vậy là ai mua?”Hiên Vương khiêu mi, trên mặt vẫn là lạnh như băng khiến người cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.“Vương gia, ngài cũng thật là, tiểu nha đầu này cũng chỉ nói nhảm, ngài cũng không cần tranh chấp với nàng . . . . . .”Rốt cục đỡ Đan nhi dậy, Lộ Nhi đi tới bên người Hiên Vương, kéo tay Hiên Vương, không vui chu miệng lên:“Vương gia, ngài chưa nghe mọi người nói người mang thai luôn thèm ăn sao? Ngày đó Khánh Vương tới đây, thấy ta nhìn cây mơ thèm thuồng, nhìn ta đáng thương như vậy mới mang ít ô mai tới. Ô mai cũng chỉ có một chút như vậy, mấy ngày nay ta đều không nhịn được ăn hết rồi. Vương gia, hôm nay ngài có rảnh rỗi không? Cùng ta đi ra ngoài mua một chút, có được hay không?”Làm nũng lôi cánh tay của hắn, ánh mắt ủy khuất rõ ràng chính là đang tố cáo hắn.Hiên Vương nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, cuối cùng thở dài ——Thật ra thì hắn cũng đoán được là ai, những lời này cũng chỉ là thử dò xét Lộ Nhi mà thôi.“Muốn ăn cái gì thì nói với quản gia một tiếng, ông ấy sẽ cho người mang đến. . . . . .”Giọng nói hòa hoãn hơn một chút nhưng nghĩ đến đồ nàng ăn là của nam nhân khác, trong lòng của hắn vẫn vô cùng khó chịu.“Nhưng Vương gia, ta muốn ngài phụng bồi ta đi ra ngoài một chút . . . . . . Ô ô, người ta tới đây lâu như vậy, nhưng ngài chưa từng dẫn ta đi ra ngoài nha?”Bởi vì lời nói bình tĩnh của hắn nên tâm nàng buông lỏng, nhưng mà tính độc chiếm sở hữu của Hiên Vương cũng thật mạnh. Hắn có nhiều nữ nhân như vậy mà nàng còn không có ý kiến gì, nhưng nàng chỉ ăn đồ của nam nhân khác mà thôi, hắn lại nổi cáu như vậy?“Ta. . . . . . Ta có việc!”Không đành lòng nhìn đôi mắt ủy khuất của nàng, Hiên Vương vội vàng quay đầu đi ——Để cho hắn phụng bồi một nữ nhân đi ra ngoài mua đồ ăn, việc này cũng quá. . . . . .Hắn mới không làm chuyện nhàm chán như vậy? Không cần làm vậy!

Nhưng ngộ nhỡ mình đoán sai, nên làm cái gì bây giờ?

“Đan nhi, em thật biết nói đùa, em một tiểu nha đầu, làm sao có thể đi ra ngoài mua ô mai cho ta chứ?”

Lộ Nhi cười rực rỡ, đỡ Đan nhi dậy, nha đầu kia quỳ trên mặt đất không dậy nổi, tay Lộ Nhi âm thầm dùng sức. . . . . .

“Vậy là ai mua?”

Hiên Vương khiêu mi, trên mặt vẫn là lạnh như băng khiến người cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.

“Vương gia, ngài cũng thật là, tiểu nha đầu này cũng chỉ nói nhảm, ngài cũng không cần tranh chấp với nàng . . . . . .”

Rốt cục đỡ Đan nhi dậy, Lộ Nhi đi tới bên người Hiên Vương, kéo tay Hiên Vương, không vui chu miệng lên:

“Vương gia, ngài chưa nghe mọi người nói người mang thai luôn thèm ăn sao? Ngày đó Khánh Vương tới đây, thấy ta nhìn cây mơ thèm thuồng, nhìn ta đáng thương như vậy mới mang ít ô mai tới. Ô mai cũng chỉ có một chút như vậy, mấy ngày nay ta đều không nhịn được ăn hết rồi. Vương gia, hôm nay ngài có rảnh rỗi không? Cùng ta đi ra ngoài mua một chút, có được hay không?”

Làm nũng lôi cánh tay của hắn, ánh mắt ủy khuất rõ ràng chính là đang tố cáo hắn.

Hiên Vương nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, cuối cùng thở dài ——

Thật ra thì hắn cũng đoán được là ai, những lời này cũng chỉ là thử dò xét Lộ Nhi mà thôi.

“Muốn ăn cái gì thì nói với quản gia một tiếng, ông ấy sẽ cho người mang đến. . . . . .”

Giọng nói hòa hoãn hơn một chút nhưng nghĩ đến đồ nàng ăn là của nam nhân khác, trong lòng của hắn vẫn vô cùng khó chịu.

“Nhưng Vương gia, ta muốn ngài phụng bồi ta đi ra ngoài một chút . . . . . . Ô ô, người ta tới đây lâu như vậy, nhưng ngài chưa từng dẫn ta đi ra ngoài nha?”

Bởi vì lời nói bình tĩnh của hắn nên tâm nàng buông lỏng, nhưng mà tính độc chiếm sở hữu của Hiên Vương cũng thật mạnh. Hắn có nhiều nữ nhân như vậy mà nàng còn không có ý kiến gì, nhưng nàng chỉ ăn đồ của nam nhân khác mà thôi, hắn lại nổi cáu như vậy?

“Ta. . . . . . Ta có việc!”

Không đành lòng nhìn đôi mắt ủy khuất của nàng, Hiên Vương vội vàng quay đầu đi ——

Để cho hắn phụng bồi một nữ nhân đi ra ngoài mua đồ ăn, việc này cũng quá. . . . . .

Hắn mới không làm chuyện nhàm chán như vậy? Không cần làm vậy!

Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Nhưng ngộ nhỡ mình đoán sai, nên làm cái gì bây giờ?“Đan nhi, em thật biết nói đùa, em một tiểu nha đầu, làm sao có thể đi ra ngoài mua ô mai cho ta chứ?”Lộ Nhi cười rực rỡ, đỡ Đan nhi dậy, nha đầu kia quỳ trên mặt đất không dậy nổi, tay Lộ Nhi âm thầm dùng sức. . . . . .“Vậy là ai mua?”Hiên Vương khiêu mi, trên mặt vẫn là lạnh như băng khiến người cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.“Vương gia, ngài cũng thật là, tiểu nha đầu này cũng chỉ nói nhảm, ngài cũng không cần tranh chấp với nàng . . . . . .”Rốt cục đỡ Đan nhi dậy, Lộ Nhi đi tới bên người Hiên Vương, kéo tay Hiên Vương, không vui chu miệng lên:“Vương gia, ngài chưa nghe mọi người nói người mang thai luôn thèm ăn sao? Ngày đó Khánh Vương tới đây, thấy ta nhìn cây mơ thèm thuồng, nhìn ta đáng thương như vậy mới mang ít ô mai tới. Ô mai cũng chỉ có một chút như vậy, mấy ngày nay ta đều không nhịn được ăn hết rồi. Vương gia, hôm nay ngài có rảnh rỗi không? Cùng ta đi ra ngoài mua một chút, có được hay không?”Làm nũng lôi cánh tay của hắn, ánh mắt ủy khuất rõ ràng chính là đang tố cáo hắn.Hiên Vương nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, cuối cùng thở dài ——Thật ra thì hắn cũng đoán được là ai, những lời này cũng chỉ là thử dò xét Lộ Nhi mà thôi.“Muốn ăn cái gì thì nói với quản gia một tiếng, ông ấy sẽ cho người mang đến. . . . . .”Giọng nói hòa hoãn hơn một chút nhưng nghĩ đến đồ nàng ăn là của nam nhân khác, trong lòng của hắn vẫn vô cùng khó chịu.“Nhưng Vương gia, ta muốn ngài phụng bồi ta đi ra ngoài một chút . . . . . . Ô ô, người ta tới đây lâu như vậy, nhưng ngài chưa từng dẫn ta đi ra ngoài nha?”Bởi vì lời nói bình tĩnh của hắn nên tâm nàng buông lỏng, nhưng mà tính độc chiếm sở hữu của Hiên Vương cũng thật mạnh. Hắn có nhiều nữ nhân như vậy mà nàng còn không có ý kiến gì, nhưng nàng chỉ ăn đồ của nam nhân khác mà thôi, hắn lại nổi cáu như vậy?“Ta. . . . . . Ta có việc!”Không đành lòng nhìn đôi mắt ủy khuất của nàng, Hiên Vương vội vàng quay đầu đi ——Để cho hắn phụng bồi một nữ nhân đi ra ngoài mua đồ ăn, việc này cũng quá. . . . . .Hắn mới không làm chuyện nhàm chán như vậy? Không cần làm vậy!

Quyển 4 - Chương 147: Không Được Ăn Đồ Của Nam Nhân Khác