Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…
Quyển 4 - Chương 175: Cảm Giác Sống Không Bằng Chết
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Có lẽ đã rất lâu chưa được uống nước, thanh âm của nàng ta khàn khàn, chói tai giống như phá la.“Ngươi cứ nói đi. . . . . .”Phất tay một cái, có một ngục tốt lấy ra từng con đỉa hút máu, đỉa vứt xuống trong nước nhanh chóng bơi tới bên cạnh nàng ta, mỗi một con đều bâu đến trên người, nàng ta thống khổ kêu to lên:“A. . . . . . Điện hạ. . . . . . Điện hạ tha mạng a. . . . . . Điện hạ. . . . . . . . . . . .”Hắn lạnh lùng cười, nhìn mấy con đỉa cực đói kia từ từ bao phủ thân thể nàng ta, cười lạnh nói:“Bây giờ nói lời này, ngươi không cảm thấy quá muộn sao?”“A. . . . . . Đau, thật là đau. . . . . .”Bởi vì đau đớn trên người, nàng không nhịn được vùng vẫy đứng lên, nhưng hơi giãy giụa một chút, xích sắt trên cổ tay liền ma sát, cánh tay vốn chưa hoàn toàn kết vảy bởi vì cử động của nàng ta mà thoáng chốc lại chảy đầy máu tươi.Nhìn từng giọt máu tươi chảy xuống, hắn tàn nhẫn cười:“Ngu Cơ, ngươi biết bổn vương thích nhất điều gì của ngươi không? Là tài ăn nói của ngươi! Đến bây giờ, ngươi còn không chịu nói sao?”Nhốt nàng, vốn không phải là mục đích của hắn mà điều hắn muốn biết chính là người gây bất lợi cho Lộ Châu là ai.“Điện hạ, thiếp không biết, thật sự không biết. . . . . .”Ngu Cơ khó khăn ngẩng đầu lên, nàng không biết, nàng chỉ không muốn nhìn thấy nữ nhân kia mà thôi!“Phải không?”Hắn khiêu mi, chẳng biết lúc nào, trong tay có thêm một cây roi đen nhánh phát sáng, lại có chi chít những cái gai nhỏ như mỏ ưng.“Điện hạ, Ngu Cơ nói thật. . . . . . Không. . . . . . Không nên a. . . . . .”Trong thanh âm, tràn đầy hoảng sợ, mà roi kia, đã giống như tia chớp bay tới. . . . . .“A. . . . . .”Tiếng hô tê tâm phế liệt, thê thảm xuyên thấu qua tầng tầng lao ngục, truyền ra ngoài, bay ra rất xa, rất xa
Có lẽ đã rất lâu chưa được uống nước, thanh âm của nàng ta khàn khàn, chói tai giống như phá la.
“Ngươi cứ nói đi. . . . . .”
Phất tay một cái, có một ngục tốt lấy ra từng con đỉa hút máu, đỉa vứt xuống trong nước nhanh chóng bơi tới bên cạnh nàng ta, mỗi một con đều bâu đến trên người, nàng ta thống khổ kêu to lên:
“A. . . . . . Điện hạ. . . . . . Điện hạ tha mạng a. . . . . . Điện hạ. . . . . . . . . . . .”
Hắn lạnh lùng cười, nhìn mấy con đỉa cực đói kia từ từ bao phủ thân thể nàng ta, cười lạnh nói:
“Bây giờ nói lời này, ngươi không cảm thấy quá muộn sao?”
“A. . . . . . Đau, thật là đau. . . . . .”
Bởi vì đau đớn trên người, nàng không nhịn được vùng vẫy đứng lên, nhưng hơi giãy giụa một chút, xích sắt trên cổ tay liền ma sát, cánh tay vốn chưa hoàn toàn kết vảy bởi vì cử động của nàng ta mà thoáng chốc lại chảy đầy máu tươi.
Nhìn từng giọt máu tươi chảy xuống, hắn tàn nhẫn cười:
“Ngu Cơ, ngươi biết bổn vương thích nhất điều gì của ngươi không? Là tài ăn nói của ngươi! Đến bây giờ, ngươi còn không chịu nói sao?”
Nhốt nàng, vốn không phải là mục đích của hắn mà điều hắn muốn biết chính là người gây bất lợi cho Lộ Châu là ai.
“Điện hạ, thiếp không biết, thật sự không biết. . . . . .”
Ngu Cơ khó khăn ngẩng đầu lên, nàng không biết, nàng chỉ không muốn nhìn thấy nữ nhân kia mà thôi!
“Phải không?”
Hắn khiêu mi, chẳng biết lúc nào, trong tay có thêm một cây roi đen nhánh phát sáng, lại có chi chít những cái gai nhỏ như mỏ ưng.
“Điện hạ, Ngu Cơ nói thật. . . . . . Không. . . . . . Không nên a. . . . . .”
Trong thanh âm, tràn đầy hoảng sợ, mà roi kia, đã giống như tia chớp bay tới. . . . . .
“A. . . . . .”
Tiếng hô tê tâm phế liệt, thê thảm xuyên thấu qua tầng tầng lao ngục, truyền ra ngoài, bay ra rất xa, rất xa
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Có lẽ đã rất lâu chưa được uống nước, thanh âm của nàng ta khàn khàn, chói tai giống như phá la.“Ngươi cứ nói đi. . . . . .”Phất tay một cái, có một ngục tốt lấy ra từng con đỉa hút máu, đỉa vứt xuống trong nước nhanh chóng bơi tới bên cạnh nàng ta, mỗi một con đều bâu đến trên người, nàng ta thống khổ kêu to lên:“A. . . . . . Điện hạ. . . . . . Điện hạ tha mạng a. . . . . . Điện hạ. . . . . . . . . . . .”Hắn lạnh lùng cười, nhìn mấy con đỉa cực đói kia từ từ bao phủ thân thể nàng ta, cười lạnh nói:“Bây giờ nói lời này, ngươi không cảm thấy quá muộn sao?”“A. . . . . . Đau, thật là đau. . . . . .”Bởi vì đau đớn trên người, nàng không nhịn được vùng vẫy đứng lên, nhưng hơi giãy giụa một chút, xích sắt trên cổ tay liền ma sát, cánh tay vốn chưa hoàn toàn kết vảy bởi vì cử động của nàng ta mà thoáng chốc lại chảy đầy máu tươi.Nhìn từng giọt máu tươi chảy xuống, hắn tàn nhẫn cười:“Ngu Cơ, ngươi biết bổn vương thích nhất điều gì của ngươi không? Là tài ăn nói của ngươi! Đến bây giờ, ngươi còn không chịu nói sao?”Nhốt nàng, vốn không phải là mục đích của hắn mà điều hắn muốn biết chính là người gây bất lợi cho Lộ Châu là ai.“Điện hạ, thiếp không biết, thật sự không biết. . . . . .”Ngu Cơ khó khăn ngẩng đầu lên, nàng không biết, nàng chỉ không muốn nhìn thấy nữ nhân kia mà thôi!“Phải không?”Hắn khiêu mi, chẳng biết lúc nào, trong tay có thêm một cây roi đen nhánh phát sáng, lại có chi chít những cái gai nhỏ như mỏ ưng.“Điện hạ, Ngu Cơ nói thật. . . . . . Không. . . . . . Không nên a. . . . . .”Trong thanh âm, tràn đầy hoảng sợ, mà roi kia, đã giống như tia chớp bay tới. . . . . .“A. . . . . .”Tiếng hô tê tâm phế liệt, thê thảm xuyên thấu qua tầng tầng lao ngục, truyền ra ngoài, bay ra rất xa, rất xa