Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…
Quyển 4 - Chương 184: Cảm Giác Có Người Phục Vụ Thật Tốt
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Rất khó tưởng tượng, nếu như không phải hắn trở lại đúng lúc, nổi giận đùng đùng muốn tới tìm nàng tính sổ, nàng hiện tại chỉ sợ cũng. . . . . .“Vương gia, ta. . . . . . Ô ô. . . . . .”Hù chết nàng, ô ô, thật sự là hù chết nàng!“Vương gia, hài tử, con của chúng ta. . . . . .”Mặc dù bụng vẫn còn, Bảo Bảo cũng không có chuyện gì, nhưng nàng vẫn muốn nghe hắn nói, tự mình nghe hắn chứng thực.“Lộ Nhi, hài tử không sao, hài tử hiện tại không sao. . . . . .”Ôm Lộ Nhi thật chặt, Hiên Vương kích động thấp giọng lẩm bẩm, chợt nhớ tới Cô Ưng, hắn vội vàng buông Lộ Nhi, từ trong ngực lấy ra một cái bình, cẩn thận đổ ra một viên thuốc đỏ như máu, ôn nhu nói:“Lộ Nhi, là thuốc này cứu nàng cùng hài tử, trước ăn thuốc này. . . . . .”Hai mắt hắn mềm mỏng có thể chảy ra nước, mang trên mặt nụ cười ôn hòa, ngay cả thanh âm cũng mang theo cưng chiều cho tới bây giờ chưa từng có.“Đây là cái gì, cảm giác vô cùng. . . . . .”Lộ Nhi nhăn mày, viên thuốc đỏ như máu, cảm giác vô cùng. . . . . .“Lộ Nhi, nghe lời, ăn đi!”Hiên Vương tiếp tục ôn nhu nói, không nghĩ tới Lộ Nhi cũng có lúc không nghe lời như vậy.“Nhưng là, cảm giác thật. . . . . .”Thật buồn nôn, thuốc này làm sao lại khiến người ta cảm giác có liên quan tới máu!“Nó có thể cứu con của chúng ta, Lộ Nhi, nàng cũng không hi vọng hài tử gặp chuyện không may chứ?”Lộ Nhi gật đầu một cái, liên lụy đến hài tử, dù thuốc có khó ăn đi nữa, nàng cũng sẽ vui vẻ mà chịu đựng.Cẩn thận nhận lấy viên thuốc, Lộ Nhi mở to miệng, thuốc đến trong miệng, quả nhiên cảm giác được một mùi máu tươi nhàn nhạt.Nhưng cũng không tệ, chẳng qua là có một chút đó, cũng không phải là rất lợi hại.Mà viên thuốc kia vào miệng liền tan đi, chỉ là đầu lưỡi vẫn còn cảm thấy chút vị máu!“Lộ Nhi, uống nước đi. . . . . .”
Rất khó tưởng tượng, nếu như không phải hắn trở lại đúng lúc, nổi giận đùng đùng muốn tới tìm nàng tính sổ, nàng hiện tại chỉ sợ cũng. . . . . .
“Vương gia, ta. . . . . . Ô ô. . . . . .”
Hù chết nàng, ô ô, thật sự là hù chết nàng!
“Vương gia, hài tử, con của chúng ta. . . . . .”
Mặc dù bụng vẫn còn, Bảo Bảo cũng không có chuyện gì, nhưng nàng vẫn muốn nghe hắn nói, tự mình nghe hắn chứng thực.
“Lộ Nhi, hài tử không sao, hài tử hiện tại không sao. . . . . .”
Ôm Lộ Nhi thật chặt, Hiên Vương kích động thấp giọng lẩm bẩm, chợt nhớ tới Cô Ưng, hắn vội vàng buông Lộ Nhi, từ trong ngực lấy ra một cái bình, cẩn thận đổ ra một viên thuốc đỏ như máu, ôn nhu nói:
“Lộ Nhi, là thuốc này cứu nàng cùng hài tử, trước ăn thuốc này. . . . . .”
Hai mắt hắn mềm mỏng có thể chảy ra nước, mang trên mặt nụ cười ôn hòa, ngay cả thanh âm cũng mang theo cưng chiều cho tới bây giờ chưa từng có.
“Đây là cái gì, cảm giác vô cùng. . . . . .”
Lộ Nhi nhăn mày, viên thuốc đỏ như máu, cảm giác vô cùng. . . . . .
“Lộ Nhi, nghe lời, ăn đi!”
Hiên Vương tiếp tục ôn nhu nói, không nghĩ tới Lộ Nhi cũng có lúc không nghe lời như vậy.
“Nhưng là, cảm giác thật. . . . . .”
Thật buồn nôn, thuốc này làm sao lại khiến người ta cảm giác có liên quan tới máu!
“Nó có thể cứu con của chúng ta, Lộ Nhi, nàng cũng không hi vọng hài tử gặp chuyện không may chứ?”
Lộ Nhi gật đầu một cái, liên lụy đến hài tử, dù thuốc có khó ăn đi nữa, nàng cũng sẽ vui vẻ mà chịu đựng.
Cẩn thận nhận lấy viên thuốc, Lộ Nhi mở to miệng, thuốc đến trong miệng, quả nhiên cảm giác được một mùi máu tươi nhàn nhạt.
Nhưng cũng không tệ, chẳng qua là có một chút đó, cũng không phải là rất lợi hại.
Mà viên thuốc kia vào miệng liền tan đi, chỉ là đầu lưỡi vẫn còn cảm thấy chút vị máu!
“Lộ Nhi, uống nước đi. . . . . .”
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Rất khó tưởng tượng, nếu như không phải hắn trở lại đúng lúc, nổi giận đùng đùng muốn tới tìm nàng tính sổ, nàng hiện tại chỉ sợ cũng. . . . . .“Vương gia, ta. . . . . . Ô ô. . . . . .”Hù chết nàng, ô ô, thật sự là hù chết nàng!“Vương gia, hài tử, con của chúng ta. . . . . .”Mặc dù bụng vẫn còn, Bảo Bảo cũng không có chuyện gì, nhưng nàng vẫn muốn nghe hắn nói, tự mình nghe hắn chứng thực.“Lộ Nhi, hài tử không sao, hài tử hiện tại không sao. . . . . .”Ôm Lộ Nhi thật chặt, Hiên Vương kích động thấp giọng lẩm bẩm, chợt nhớ tới Cô Ưng, hắn vội vàng buông Lộ Nhi, từ trong ngực lấy ra một cái bình, cẩn thận đổ ra một viên thuốc đỏ như máu, ôn nhu nói:“Lộ Nhi, là thuốc này cứu nàng cùng hài tử, trước ăn thuốc này. . . . . .”Hai mắt hắn mềm mỏng có thể chảy ra nước, mang trên mặt nụ cười ôn hòa, ngay cả thanh âm cũng mang theo cưng chiều cho tới bây giờ chưa từng có.“Đây là cái gì, cảm giác vô cùng. . . . . .”Lộ Nhi nhăn mày, viên thuốc đỏ như máu, cảm giác vô cùng. . . . . .“Lộ Nhi, nghe lời, ăn đi!”Hiên Vương tiếp tục ôn nhu nói, không nghĩ tới Lộ Nhi cũng có lúc không nghe lời như vậy.“Nhưng là, cảm giác thật. . . . . .”Thật buồn nôn, thuốc này làm sao lại khiến người ta cảm giác có liên quan tới máu!“Nó có thể cứu con của chúng ta, Lộ Nhi, nàng cũng không hi vọng hài tử gặp chuyện không may chứ?”Lộ Nhi gật đầu một cái, liên lụy đến hài tử, dù thuốc có khó ăn đi nữa, nàng cũng sẽ vui vẻ mà chịu đựng.Cẩn thận nhận lấy viên thuốc, Lộ Nhi mở to miệng, thuốc đến trong miệng, quả nhiên cảm giác được một mùi máu tươi nhàn nhạt.Nhưng cũng không tệ, chẳng qua là có một chút đó, cũng không phải là rất lợi hại.Mà viên thuốc kia vào miệng liền tan đi, chỉ là đầu lưỡi vẫn còn cảm thấy chút vị máu!“Lộ Nhi, uống nước đi. . . . . .”