Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…
Quyển 4 - Chương 240: Không Đi Cũng Phải Đi
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Quần áo của cô ta không giống với nha đầu trong Vương phủ, nhưng ánh mắt nếu so với bọn họ thì bình tĩnh hơn một chút.“Cô là ai? Tại sao ta chưa từng nhìn thấy cô?”Bởi vì nàng mang thai, Vương gia cũng sợ có người bị mua chuộc, cho nên ở Ngạo Vũ Các này, người có thể ra vào cũng chỉ có mấy người nhóm Tiểu Tuệ.Nhưng nha đầu này Lộ Nhi xác định chưa từng gặp qua.“Phu nhân, nô tỳ là phụng lệnh Hoàng thái hậu đến đưa người rời đi. . . . . .”Hoàng thái hậu? Nàng ta là người của Hoàng thái hậu ?Nhưng nơi này là Hiên Vương phủ, ban ngày ban mặt từ trong Hiên Vương phủ đi ra ngoài dễ dàng như vậy sao?“Cô. . . . . . Bây giờ muốn dẫn ta đi?”Trên người mệt mỏi vô lực, ngay cả thanh âm cũng mềm nhũn, nếu như không phải là nàng cố gắng tự nói với mình không thể ngủ, nói không chừng đã sớm ngất đi. . . . . .“Phu nhân, Hoàng thái hậu bảo hôm nay công chúa vào kinh thành, Vương gia có thể bận rộn hơn ngày thường, cũng chính là cơ hội tốt nhất . . . . . .”Công chúa, nàng rốt cuộc đã tới sao?Đúng vậy, công chúa tới, nàng cũng nên đi!Hoàng thái hậu đã nói, không thể để cho công chúa biết thân phận của nàng !“Vậy ta có thể cùng Vương gia. . . . . .”Lộ Nhi há mồm, muốn để lại cho hắn một phong thư, cho dù là một phong thư cũng tốt!“Phu nhân, thời gian cấp bách, hay là thôi đi. . . . . .”Nàng ta vừa nói, vừa đi tới phía Lộ Nhi. Nhìn ánh mắt của nàng ta, Lộ Nhi run rẩy một cái:Có chỗ nào giống như là muốn đưa mình rời khỏi đây chứ, tại sao lại có vẻ giống như lấy mạng người vậy!“Phu nhân, đắc tội. . . . . .”Nói xong, Lộ Nhi chỉ cảm thấy trên mặt giống như bị dán thứ gì đó, trong lòng run lên, loại cảm giác này, tại sao giống như trên ti vi chiếu qua, dịch dung a!Chẳng lẽ, thật sự là dịch dung sao?Không biết từ nơi nào nàng ta tìm ra một bộ y phục, nhanh chóng giúp Lộ Nhi thay, sau đó cõng Lộ Nhi đi ra ngoài. . . . . .
Quần áo của cô ta không giống với nha đầu trong Vương phủ, nhưng ánh mắt nếu so với bọn họ thì bình tĩnh hơn một chút.
“Cô là ai? Tại sao ta chưa từng nhìn thấy cô?”
Bởi vì nàng mang thai, Vương gia cũng sợ có người bị mua chuộc, cho nên ở Ngạo Vũ Các này, người có thể ra vào cũng chỉ có mấy người nhóm Tiểu Tuệ.
Nhưng nha đầu này Lộ Nhi xác định chưa từng gặp qua.
“Phu nhân, nô tỳ là phụng lệnh Hoàng thái hậu đến đưa người rời đi. . . . . .”
Hoàng thái hậu? Nàng ta là người của Hoàng thái hậu ?
Nhưng nơi này là Hiên Vương phủ, ban ngày ban mặt từ trong Hiên Vương phủ đi ra ngoài dễ dàng như vậy sao?
“Cô. . . . . . Bây giờ muốn dẫn ta đi?”
Trên người mệt mỏi vô lực, ngay cả thanh âm cũng mềm nhũn, nếu như không phải là nàng cố gắng tự nói với mình không thể ngủ, nói không chừng đã sớm ngất đi. . . . . .
“Phu nhân, Hoàng thái hậu bảo hôm nay công chúa vào kinh thành, Vương gia có thể bận rộn hơn ngày thường, cũng chính là cơ hội tốt nhất . . . . . .”
Công chúa, nàng rốt cuộc đã tới sao?
Đúng vậy, công chúa tới, nàng cũng nên đi!
Hoàng thái hậu đã nói, không thể để cho công chúa biết thân phận của nàng !
“Vậy ta có thể cùng Vương gia. . . . . .”
Lộ Nhi há mồm, muốn để lại cho hắn một phong thư, cho dù là một phong thư cũng tốt!
“Phu nhân, thời gian cấp bách, hay là thôi đi. . . . . .”
Nàng ta vừa nói, vừa đi tới phía Lộ Nhi. Nhìn ánh mắt của nàng ta, Lộ Nhi run rẩy một cái:
Có chỗ nào giống như là muốn đưa mình rời khỏi đây chứ, tại sao lại có vẻ giống như lấy mạng người vậy!
“Phu nhân, đắc tội. . . . . .”
Nói xong, Lộ Nhi chỉ cảm thấy trên mặt giống như bị dán thứ gì đó, trong lòng run lên, loại cảm giác này, tại sao giống như trên ti vi chiếu qua, dịch dung a!
Chẳng lẽ, thật sự là dịch dung sao?
Không biết từ nơi nào nàng ta tìm ra một bộ y phục, nhanh chóng giúp Lộ Nhi thay, sau đó cõng Lộ Nhi đi ra ngoài. . . . . .
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Quần áo của cô ta không giống với nha đầu trong Vương phủ, nhưng ánh mắt nếu so với bọn họ thì bình tĩnh hơn một chút.“Cô là ai? Tại sao ta chưa từng nhìn thấy cô?”Bởi vì nàng mang thai, Vương gia cũng sợ có người bị mua chuộc, cho nên ở Ngạo Vũ Các này, người có thể ra vào cũng chỉ có mấy người nhóm Tiểu Tuệ.Nhưng nha đầu này Lộ Nhi xác định chưa từng gặp qua.“Phu nhân, nô tỳ là phụng lệnh Hoàng thái hậu đến đưa người rời đi. . . . . .”Hoàng thái hậu? Nàng ta là người của Hoàng thái hậu ?Nhưng nơi này là Hiên Vương phủ, ban ngày ban mặt từ trong Hiên Vương phủ đi ra ngoài dễ dàng như vậy sao?“Cô. . . . . . Bây giờ muốn dẫn ta đi?”Trên người mệt mỏi vô lực, ngay cả thanh âm cũng mềm nhũn, nếu như không phải là nàng cố gắng tự nói với mình không thể ngủ, nói không chừng đã sớm ngất đi. . . . . .“Phu nhân, Hoàng thái hậu bảo hôm nay công chúa vào kinh thành, Vương gia có thể bận rộn hơn ngày thường, cũng chính là cơ hội tốt nhất . . . . . .”Công chúa, nàng rốt cuộc đã tới sao?Đúng vậy, công chúa tới, nàng cũng nên đi!Hoàng thái hậu đã nói, không thể để cho công chúa biết thân phận của nàng !“Vậy ta có thể cùng Vương gia. . . . . .”Lộ Nhi há mồm, muốn để lại cho hắn một phong thư, cho dù là một phong thư cũng tốt!“Phu nhân, thời gian cấp bách, hay là thôi đi. . . . . .”Nàng ta vừa nói, vừa đi tới phía Lộ Nhi. Nhìn ánh mắt của nàng ta, Lộ Nhi run rẩy một cái:Có chỗ nào giống như là muốn đưa mình rời khỏi đây chứ, tại sao lại có vẻ giống như lấy mạng người vậy!“Phu nhân, đắc tội. . . . . .”Nói xong, Lộ Nhi chỉ cảm thấy trên mặt giống như bị dán thứ gì đó, trong lòng run lên, loại cảm giác này, tại sao giống như trên ti vi chiếu qua, dịch dung a!Chẳng lẽ, thật sự là dịch dung sao?Không biết từ nơi nào nàng ta tìm ra một bộ y phục, nhanh chóng giúp Lộ Nhi thay, sau đó cõng Lộ Nhi đi ra ngoài. . . . . .