Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…
Quyển 4 - Chương 323: Tìm Niềm Vui Trong Nỗi Khổ, Đối Xử Tốt Với Bản Thân
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Mặt lạnh làm tất cả mọi chuyện, trong lòng của hắn nhất định là cực kỳ không vui đi?Nghĩ đến gương mặt gần như tâm bất cam tình bất nguyện, Lộ Nhi không nhịn được cười một tiếng. Nhìn khuôn mặt bỗng nhiên tươi cười rực rỡ, Cô Ưng kinh ngạc nói:“Lộ Nhi, cười cái gì?”“Không có, không có gì. . . . . .”Đột nhiên phục hồi lại tinh thần, nụ cười trên mặt Lộ Nhi cứng đờ, đùi gà trong tay đã gặm xong, chỉ còn lại khúc xương nhẵn bóng.“Lộ Nhi, tôi còn tưởng rằng cô thích gặm xương hơn đấy!”Cô Ưng nhếch miệng cười một tiếng, nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, Lộ Nhi kinh ngạc nói:“Cô Ưng, vừa rồi anh cười thật sự rất đẹp mắt. . . . . .”Sắc mặt trầm xuống, hắn cười sao? Hắn là sát thủ, giống như đã lâu không cười rồi.“Anh xem, lại sưng mặt lên rồi, thật ra thì khi anh cười, nhìn rất đẹp trai. . . . . .”Lộ Nhi thở dài, Cô Ưng này, tại sao luôn thích nghiêm mặt chứ? Cho dù là sát thủ cũng có thể vui vẻ mà.“Lộ Nhi, tôi là sát thủ, chuyện sát thủ không được phạm phải nhất chính là tình cảm!”Bao gồm tình bằng hữu, tình yêu, chỉ cần là tìn cảm, bọn họ cũng không nhượng bộ lui binh.“Thật không? Tôi cho rằng sát thủ cũng chỉ là nghề nghiệp thôi. Hơn nữa, anh cũng biết, sát thủ có áp lực lớn nhất, hơn ai hết anh phải hiểu được tìm niềm vui trong nỗi khổ mới đúng. . . . . .”Lộ Nhi thản nhiên cười một tiếng, ánh mắt phản chiếu ánh lửa, càng thêm nhu hòa.“Tìm niềm vui trong nỗi khổ ?”Cô Ưng lầm bầm, bọn họ là sát thủ, sát thủ coi giết người làm nghề nghiệp, cũng có thể tìm niềm vui trong nỗi khổ sao?Cũng không thể chứ? Hắn thích tắm rửa, mỗi lần giết người hắn sẽ tắm rửa, tẩy đi tất cả mùi máu tươi trên người, nhưng máu trong lòng làm thế nào cũng không thể gột rửa.“Đúng vậy, tìm niềm vui trong nỗi khổ. Anh nên suy nghĩ một chút, cuộc sống của con người bây giờ đã đủ khổ rồi, vì cái gì họ còn phải tự chuốc lấy cực khổ ình chứ? Con người khi còn sống, những lúc cực khổ chiếm đa số, phải học được, mình tự thưởng chính mình!”Hắn, đáng giá không?”
Mặt lạnh làm tất cả mọi chuyện, trong lòng của hắn nhất định là cực kỳ không vui đi?
Nghĩ đến gương mặt gần như tâm bất cam tình bất nguyện, Lộ Nhi không nhịn được cười một tiếng. Nhìn khuôn mặt bỗng nhiên tươi cười rực rỡ, Cô Ưng kinh ngạc nói:
“Lộ Nhi, cười cái gì?”
“Không có, không có gì. . . . . .”
Đột nhiên phục hồi lại tinh thần, nụ cười trên mặt Lộ Nhi cứng đờ, đùi gà trong tay đã gặm xong, chỉ còn lại khúc xương nhẵn bóng.
“Lộ Nhi, tôi còn tưởng rằng cô thích gặm xương hơn đấy!”
Cô Ưng nhếch miệng cười một tiếng, nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, Lộ Nhi kinh ngạc nói:
“Cô Ưng, vừa rồi anh cười thật sự rất đẹp mắt. . . . . .”
Sắc mặt trầm xuống, hắn cười sao? Hắn là sát thủ, giống như đã lâu không cười rồi.
“Anh xem, lại sưng mặt lên rồi, thật ra thì khi anh cười, nhìn rất đẹp trai. . . . . .”
Lộ Nhi thở dài, Cô Ưng này, tại sao luôn thích nghiêm mặt chứ? Cho dù là sát thủ cũng có thể vui vẻ mà.
“Lộ Nhi, tôi là sát thủ, chuyện sát thủ không được phạm phải nhất chính là tình cảm!”
Bao gồm tình bằng hữu, tình yêu, chỉ cần là tìn cảm, bọn họ cũng không nhượng bộ lui binh.
“Thật không? Tôi cho rằng sát thủ cũng chỉ là nghề nghiệp thôi. Hơn nữa, anh cũng biết, sát thủ có áp lực lớn nhất, hơn ai hết anh phải hiểu được tìm niềm vui trong nỗi khổ mới đúng. . . . . .”
Lộ Nhi thản nhiên cười một tiếng, ánh mắt phản chiếu ánh lửa, càng thêm nhu hòa.
“Tìm niềm vui trong nỗi khổ ?”
Cô Ưng lầm bầm, bọn họ là sát thủ, sát thủ coi giết người làm nghề nghiệp, cũng có thể tìm niềm vui trong nỗi khổ sao?
Cũng không thể chứ? Hắn thích tắm rửa, mỗi lần giết người hắn sẽ tắm rửa, tẩy đi tất cả mùi máu tươi trên người, nhưng máu trong lòng làm thế nào cũng không thể gột rửa.
“Đúng vậy, tìm niềm vui trong nỗi khổ. Anh nên suy nghĩ một chút, cuộc sống của con người bây giờ đã đủ khổ rồi, vì cái gì họ còn phải tự chuốc lấy cực khổ ình chứ? Con người khi còn sống, những lúc cực khổ chiếm đa số, phải học được, mình tự thưởng chính mình!”
Hắn, đáng giá không?”
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Mặt lạnh làm tất cả mọi chuyện, trong lòng của hắn nhất định là cực kỳ không vui đi?Nghĩ đến gương mặt gần như tâm bất cam tình bất nguyện, Lộ Nhi không nhịn được cười một tiếng. Nhìn khuôn mặt bỗng nhiên tươi cười rực rỡ, Cô Ưng kinh ngạc nói:“Lộ Nhi, cười cái gì?”“Không có, không có gì. . . . . .”Đột nhiên phục hồi lại tinh thần, nụ cười trên mặt Lộ Nhi cứng đờ, đùi gà trong tay đã gặm xong, chỉ còn lại khúc xương nhẵn bóng.“Lộ Nhi, tôi còn tưởng rằng cô thích gặm xương hơn đấy!”Cô Ưng nhếch miệng cười một tiếng, nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, Lộ Nhi kinh ngạc nói:“Cô Ưng, vừa rồi anh cười thật sự rất đẹp mắt. . . . . .”Sắc mặt trầm xuống, hắn cười sao? Hắn là sát thủ, giống như đã lâu không cười rồi.“Anh xem, lại sưng mặt lên rồi, thật ra thì khi anh cười, nhìn rất đẹp trai. . . . . .”Lộ Nhi thở dài, Cô Ưng này, tại sao luôn thích nghiêm mặt chứ? Cho dù là sát thủ cũng có thể vui vẻ mà.“Lộ Nhi, tôi là sát thủ, chuyện sát thủ không được phạm phải nhất chính là tình cảm!”Bao gồm tình bằng hữu, tình yêu, chỉ cần là tìn cảm, bọn họ cũng không nhượng bộ lui binh.“Thật không? Tôi cho rằng sát thủ cũng chỉ là nghề nghiệp thôi. Hơn nữa, anh cũng biết, sát thủ có áp lực lớn nhất, hơn ai hết anh phải hiểu được tìm niềm vui trong nỗi khổ mới đúng. . . . . .”Lộ Nhi thản nhiên cười một tiếng, ánh mắt phản chiếu ánh lửa, càng thêm nhu hòa.“Tìm niềm vui trong nỗi khổ ?”Cô Ưng lầm bầm, bọn họ là sát thủ, sát thủ coi giết người làm nghề nghiệp, cũng có thể tìm niềm vui trong nỗi khổ sao?Cũng không thể chứ? Hắn thích tắm rửa, mỗi lần giết người hắn sẽ tắm rửa, tẩy đi tất cả mùi máu tươi trên người, nhưng máu trong lòng làm thế nào cũng không thể gột rửa.“Đúng vậy, tìm niềm vui trong nỗi khổ. Anh nên suy nghĩ một chút, cuộc sống của con người bây giờ đã đủ khổ rồi, vì cái gì họ còn phải tự chuốc lấy cực khổ ình chứ? Con người khi còn sống, những lúc cực khổ chiếm đa số, phải học được, mình tự thưởng chính mình!”Hắn, đáng giá không?”