Tác giả:

Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…

Quyển 5 - Chương 326: Có Thể Rời Đi Sao?

Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Cuộc sống như thế làm sao có thể coi là hạnh phúc chứ?“Đúng vậy, cái gì anh cũng hiểu, ôn nhu săn sóc, võ công lại cao, lại biết thương người. . . . . . Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, ở cùng với anh, cho dù trên người không có đồng nào, cũng không cần lo lắng sẽ bị đói chết nha. . . . . .”Lộ Nhi ha ha cười, Cô Ưng bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cũng không biết Lộ Nhi là đang mắng hắn hay là đang khen hắn, thật đúng là đủ. . . . . .Đủ làm cho người ta dở khóc dở cười, nhưng thấy khuôn mặt tươi cười vui vẻ của nàng, hắn cảm thấy dường như tất cả mọi chuyện đều không còn quan trọng nữa. . . . . .Lửa, thiêu đốt cả đêm, cả đêm trong phòng cũng ấm áp, ánh mặt trời xinh đẹp chiếu vào gian phòng thì một ngày mới cũng đã tới.“Cô Ưng. . . . . .”Hắn nghiêng mình tựa trên cửa, ánh mặt trời vàng óng chiếu trên thân thể cao lớn làm cho hắn như mạ lên một tầng vàng óng lấp lánh.Lộ Nhi nheo mắt lại, mặc dù không thấy rõ sắc mặt của hắn, nhưng nhìn hắn như vậy, không khỏi làm Lộ Nhi nhớ lại một từ ——Thiên thần! Đúng, giống như là thiên thần, làm cho người ta cảm giác có mặt khắp nơi, không có gì là không thể làm!“Tỉnh rồi?”Nghe được tiếng gọi của Lộ Nhi, hắn đi tới, trong mắt mang theo chút lạnh nhạt:“Cần phải đi, tôi đưa cô về!”“Cô Ưng, cám ơn anh! Anh biết không? Trước đây rất rất lâu, tôi muốn rời khỏi Vương phủ, tôi cũng nghĩ tới anh. Hiên Vương tay cầm trọng binh, muốn tìm một người rất đơn giản. Mà anh là sát thủ, tôi tin tưởng nếu như anh muốn giấu một người cũng không có khó khăn gì. Tôi đã từng rất muốn anh xuất hiện, dẫn tôi rời khỏi Vương phủ. . . . . .”“Lộ Nhi, nếu như cô nguyện ý, bây giờ cô có thể không cần trở về. . . . . .”Cô Ưng nhếch mày, trong thanh âm có thêm chút chấn động:“Tôi sẽ an bài giúp cô, hắn vĩnh viễn sẽ không tìm được cô!”

Cuộc sống như thế làm sao có thể coi là hạnh phúc chứ?

“Đúng vậy, cái gì anh cũng hiểu, ôn nhu săn sóc, võ công lại cao, lại biết thương người. . . . . . Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, ở cùng với anh, cho dù trên người không có đồng nào, cũng không cần lo lắng sẽ bị đói chết nha. . . . . .”

Lộ Nhi ha ha cười, Cô Ưng bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cũng không biết Lộ Nhi là đang mắng hắn hay là đang khen hắn, thật đúng là đủ. . . . . .

Đủ làm cho người ta dở khóc dở cười, nhưng thấy khuôn mặt tươi cười vui vẻ của nàng, hắn cảm thấy dường như tất cả mọi chuyện đều không còn quan trọng nữa. . . . . .

Lửa, thiêu đốt cả đêm, cả đêm trong phòng cũng ấm áp, ánh mặt trời xinh đẹp chiếu vào gian phòng thì một ngày mới cũng đã tới.

“Cô Ưng. . . . . .”

Hắn nghiêng mình tựa trên cửa, ánh mặt trời vàng óng chiếu trên thân thể cao lớn làm cho hắn như mạ lên một tầng vàng óng lấp lánh.

Lộ Nhi nheo mắt lại, mặc dù không thấy rõ sắc mặt của hắn, nhưng nhìn hắn như vậy, không khỏi làm Lộ Nhi nhớ lại một từ ——

Thiên thần! Đúng, giống như là thiên thần, làm cho người ta cảm giác có mặt khắp nơi, không có gì là không thể làm!

“Tỉnh rồi?”

Nghe được tiếng gọi của Lộ Nhi, hắn đi tới, trong mắt mang theo chút lạnh nhạt:

“Cần phải đi, tôi đưa cô về!”

“Cô Ưng, cám ơn anh! Anh biết không? Trước đây rất rất lâu, tôi muốn rời khỏi Vương phủ, tôi cũng nghĩ tới anh. Hiên Vương tay cầm trọng binh, muốn tìm một người rất đơn giản. Mà anh là sát thủ, tôi tin tưởng nếu như anh muốn giấu một người cũng không có khó khăn gì. Tôi đã từng rất muốn anh xuất hiện, dẫn tôi rời khỏi Vương phủ. . . . . .”

“Lộ Nhi, nếu như cô nguyện ý, bây giờ cô có thể không cần trở về. . . . . .”

Cô Ưng nhếch mày, trong thanh âm có thêm chút chấn động:

“Tôi sẽ an bài giúp cô, hắn vĩnh viễn sẽ không tìm được cô!”

Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Cuộc sống như thế làm sao có thể coi là hạnh phúc chứ?“Đúng vậy, cái gì anh cũng hiểu, ôn nhu săn sóc, võ công lại cao, lại biết thương người. . . . . . Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, ở cùng với anh, cho dù trên người không có đồng nào, cũng không cần lo lắng sẽ bị đói chết nha. . . . . .”Lộ Nhi ha ha cười, Cô Ưng bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cũng không biết Lộ Nhi là đang mắng hắn hay là đang khen hắn, thật đúng là đủ. . . . . .Đủ làm cho người ta dở khóc dở cười, nhưng thấy khuôn mặt tươi cười vui vẻ của nàng, hắn cảm thấy dường như tất cả mọi chuyện đều không còn quan trọng nữa. . . . . .Lửa, thiêu đốt cả đêm, cả đêm trong phòng cũng ấm áp, ánh mặt trời xinh đẹp chiếu vào gian phòng thì một ngày mới cũng đã tới.“Cô Ưng. . . . . .”Hắn nghiêng mình tựa trên cửa, ánh mặt trời vàng óng chiếu trên thân thể cao lớn làm cho hắn như mạ lên một tầng vàng óng lấp lánh.Lộ Nhi nheo mắt lại, mặc dù không thấy rõ sắc mặt của hắn, nhưng nhìn hắn như vậy, không khỏi làm Lộ Nhi nhớ lại một từ ——Thiên thần! Đúng, giống như là thiên thần, làm cho người ta cảm giác có mặt khắp nơi, không có gì là không thể làm!“Tỉnh rồi?”Nghe được tiếng gọi của Lộ Nhi, hắn đi tới, trong mắt mang theo chút lạnh nhạt:“Cần phải đi, tôi đưa cô về!”“Cô Ưng, cám ơn anh! Anh biết không? Trước đây rất rất lâu, tôi muốn rời khỏi Vương phủ, tôi cũng nghĩ tới anh. Hiên Vương tay cầm trọng binh, muốn tìm một người rất đơn giản. Mà anh là sát thủ, tôi tin tưởng nếu như anh muốn giấu một người cũng không có khó khăn gì. Tôi đã từng rất muốn anh xuất hiện, dẫn tôi rời khỏi Vương phủ. . . . . .”“Lộ Nhi, nếu như cô nguyện ý, bây giờ cô có thể không cần trở về. . . . . .”Cô Ưng nhếch mày, trong thanh âm có thêm chút chấn động:“Tôi sẽ an bài giúp cô, hắn vĩnh viễn sẽ không tìm được cô!”

Quyển 5 - Chương 326: Có Thể Rời Đi Sao?