Tác giả:

Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…

Quyển 5 - Chương 338: Hoa Không Thể Mãi Rực Rỡ

Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… “Không cần!”Đầu ngón tay nhẹ nhàng đưa ra, hơi ngăn lại, mười phần kiểu cách.Mà lúc này, tiếng cười trong phòng cũng đã ngừng, Văn Văn hơi nghiêng đầu, hướng về phía Tiểu Mê, cười sâu xa:“Tiểu Mê, ngươi nói nếu hắn biết thì sẽ xảy ra chuyện gì?”Tàn nhẫn, nàng rất muốn cho hắn biết. Lấy thủ đoạn của hắn, bằng niềm kiêu ngạo của hắn, không biết sẽ đối phó với cái sừng lớn này như thế nào.“Công chúa. . . . . . Nàng mất trí nhớ. . . . . .”Tiểu Mê bắt đầu run rẩy, rõ ràng bây giờ mặt trời lên cao, nhưng khi công chúa hỏi nàng những lời này, nàng lại cảm giác được cả người rét run?“Thật không? Mất trí nhớ, rất tốt. . . . . .”Lẩm bẩm một tiếng, công chúa vươn tay, nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc, ánh mắt nhìn về phía trước, đó là một khóm hoa quế, hoa đang nở rực rỡ, màu trắng nhạt, mặc dù không phải là tuyệt diễm, nhưng dù thế nào cũng không khiến người bỏ qua.“Hoa đẹp nở một mùa, đâu có hoa không tàn? Tiểu Mê, chúng ta vào đi”Chóp mũi tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt, vốn là mùi hương nhẹ nhàng, nhưng vì sao lúc này lại cảm giác khó ngửi như vậy?Xem ra, hoa nở cũng là phải xem tâm tình.“Công chúa, bồn hoa này, căn bản cũng không thể rực rỡ, là do ở sai chỗ, công chúa cần gì phải để ý?”Tiểu Mê cúi thấp đầu, nàng biết nữ nhân tranh đấu tàn khốc thế nào, mà công chúa vốn là sống trong cung nhiều năm như vậy, đã sớm quen thuộc đủ loại thủ đoạn trong cung. Nhưng nương nương vẫn luôn được điện hạ chiếu cố, làm sao nàng có thể đấu thắng công chúa?“Cũng đúng, là do sai chỗ, rực rỡ thế nào cũng vô dụng!”————Bị cù đến nỗi cười đau cả xương sườn, khi nha đầu cầm lược, Lộ Nhi cũng đàng hoàng, không dám chọc Hiên Vương nữa.Rốt cục chải đầu xong, Hiên Vương đứng lên, kéo tay Lộ Nhi muốn đi ra ngoài lại nghe thấy ngoài cửa có người báo, công chúa đã tới.

“Không cần!”

Đầu ngón tay nhẹ nhàng đưa ra, hơi ngăn lại, mười phần kiểu cách.

Mà lúc này, tiếng cười trong phòng cũng đã ngừng, Văn Văn hơi nghiêng đầu, hướng về phía Tiểu Mê, cười sâu xa:

“Tiểu Mê, ngươi nói nếu hắn biết thì sẽ xảy ra chuyện gì?”

Tàn nhẫn, nàng rất muốn cho hắn biết. Lấy thủ đoạn của hắn, bằng niềm kiêu ngạo của hắn, không biết sẽ đối phó với cái sừng lớn này như thế nào.

“Công chúa. . . . . . Nàng mất trí nhớ. . . . . .”

Tiểu Mê bắt đầu run rẩy, rõ ràng bây giờ mặt trời lên cao, nhưng khi công chúa hỏi nàng những lời này, nàng lại cảm giác được cả người rét run?

“Thật không? Mất trí nhớ, rất tốt. . . . . .”

Lẩm bẩm một tiếng, công chúa vươn tay, nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc, ánh mắt nhìn về phía trước, đó là một khóm hoa quế, hoa đang nở rực rỡ, màu trắng nhạt, mặc dù không phải là tuyệt diễm, nhưng dù thế nào cũng không khiến người bỏ qua.

“Hoa đẹp nở một mùa, đâu có hoa không tàn? Tiểu Mê, chúng ta vào đi”

Chóp mũi tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt, vốn là mùi hương nhẹ nhàng, nhưng vì sao lúc này lại cảm giác khó ngửi như vậy?

Xem ra, hoa nở cũng là phải xem tâm tình.

“Công chúa, bồn hoa này, căn bản cũng không thể rực rỡ, là do ở sai chỗ, công chúa cần gì phải để ý?”

Tiểu Mê cúi thấp đầu, nàng biết nữ nhân tranh đấu tàn khốc thế nào, mà công chúa vốn là sống trong cung nhiều năm như vậy, đã sớm quen thuộc đủ loại thủ đoạn trong cung. Nhưng nương nương vẫn luôn được điện hạ chiếu cố, làm sao nàng có thể đấu thắng công chúa?

“Cũng đúng, là do sai chỗ, rực rỡ thế nào cũng vô dụng!”

————

Bị cù đến nỗi cười đau cả xương sườn, khi nha đầu cầm lược, Lộ Nhi cũng đàng hoàng, không dám chọc Hiên Vương nữa.

Rốt cục chải đầu xong, Hiên Vương đứng lên, kéo tay Lộ Nhi muốn đi ra ngoài lại nghe thấy ngoài cửa có người báo, công chúa đã tới.

Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… “Không cần!”Đầu ngón tay nhẹ nhàng đưa ra, hơi ngăn lại, mười phần kiểu cách.Mà lúc này, tiếng cười trong phòng cũng đã ngừng, Văn Văn hơi nghiêng đầu, hướng về phía Tiểu Mê, cười sâu xa:“Tiểu Mê, ngươi nói nếu hắn biết thì sẽ xảy ra chuyện gì?”Tàn nhẫn, nàng rất muốn cho hắn biết. Lấy thủ đoạn của hắn, bằng niềm kiêu ngạo của hắn, không biết sẽ đối phó với cái sừng lớn này như thế nào.“Công chúa. . . . . . Nàng mất trí nhớ. . . . . .”Tiểu Mê bắt đầu run rẩy, rõ ràng bây giờ mặt trời lên cao, nhưng khi công chúa hỏi nàng những lời này, nàng lại cảm giác được cả người rét run?“Thật không? Mất trí nhớ, rất tốt. . . . . .”Lẩm bẩm một tiếng, công chúa vươn tay, nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc, ánh mắt nhìn về phía trước, đó là một khóm hoa quế, hoa đang nở rực rỡ, màu trắng nhạt, mặc dù không phải là tuyệt diễm, nhưng dù thế nào cũng không khiến người bỏ qua.“Hoa đẹp nở một mùa, đâu có hoa không tàn? Tiểu Mê, chúng ta vào đi”Chóp mũi tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt, vốn là mùi hương nhẹ nhàng, nhưng vì sao lúc này lại cảm giác khó ngửi như vậy?Xem ra, hoa nở cũng là phải xem tâm tình.“Công chúa, bồn hoa này, căn bản cũng không thể rực rỡ, là do ở sai chỗ, công chúa cần gì phải để ý?”Tiểu Mê cúi thấp đầu, nàng biết nữ nhân tranh đấu tàn khốc thế nào, mà công chúa vốn là sống trong cung nhiều năm như vậy, đã sớm quen thuộc đủ loại thủ đoạn trong cung. Nhưng nương nương vẫn luôn được điện hạ chiếu cố, làm sao nàng có thể đấu thắng công chúa?“Cũng đúng, là do sai chỗ, rực rỡ thế nào cũng vô dụng!”————Bị cù đến nỗi cười đau cả xương sườn, khi nha đầu cầm lược, Lộ Nhi cũng đàng hoàng, không dám chọc Hiên Vương nữa.Rốt cục chải đầu xong, Hiên Vương đứng lên, kéo tay Lộ Nhi muốn đi ra ngoài lại nghe thấy ngoài cửa có người báo, công chúa đã tới.

Quyển 5 - Chương 338: Hoa Không Thể Mãi Rực Rỡ