Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…
Quyển 5 - Chương 346: Có Phải Quá Rảnh Rỗi Hay Không
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Hiên Vương nhăn mày, không hiểu nhìn Lộ Nhi.“Ví dụ như chúng ta nuôi con chim nhỏ ở trong phòng, thỉnh thoảng sẽ mang nó ra ngoài đi dạo một chút, ra bên ngoài bay bay, đó chính là hóng gió. . . . . .”Lộ Nhi len lén le lưỡi, có điều nàng tự cho là mình lén làm không có ai thấy, nhưng hành động này lại rơi vào trong mắt của Hiên Vương và Từ thái y, bọn họ ha ha nở nụ cười.“A, thì ra là ý này. Vậy sau này nếu như nàng thích, ta thường dẫn nàng đi hóng gió. . . . . .”Thường hóng gió?Vốn là một câu nói vô cùng tốt, nhưng vì sao Lộ Nhi nghe thấy, cũng là không được tự nhiên như vậy chứ?Lộ Nhi thở dài, thường đi thì thường đi, có hắn bên cạnh, nàng cũng không cần lo lắng về sự an toàn, ra ngoài làm quen một chút cuộc sống bên ngoài cũng tốt!Cũng không biết là chuyện gì xảy ra, tại sao nàng luôn cảm thấy, một ngày nào đó, nàng sẽ tự mình ra ngoài, kiếm sống trên phố xá phồn hoa này chứ?Chắc là ảo giác rồi? Làm sao có thể chứ?Từ thái y cũng leo lên ngồi ở xe ngựa rộng rãi của Hiên Vương. Hiên Vương tự mình phân phó đánh ngựa chậm một chút, Từ thái y ha ha cười nói:“Cựu thần cho tới bây giờ cũng không biết, Hiên Vương gia tôn quý lại có thể làm một nha đầu hay gã sai vặt?”Nha đầu ý là Hiên Vương vội vàng tự mình khoác áo cho Lộ Nhi. Mà gã sai vặt chính là Vương gia mới vừa trịnh trọng phân phó chuyện lạ.“Từ thái y, có phải ông quá rảnh rỗi hay không?”Mày rậm vừa nhíu, nhưng trên mặt không có bao nhiêu lãnh khí, Từ thái y giả bộ rụt cổ:“Vương gia khai ân, cựu thần tuổi tác đã cao, nhưng là không thể phóng ra ngoài . . . . . .”“Hừ, thật không?”Mắt đẹp trừng lên, thanh âm nửa thật nửa giả, Từ thái y thở dài:“Xem ra Vương gia thật. . . . . .”Thật cái gì? Lộ Nhi vểnh tai, làm thế nào cũng nghĩ không ra ý tứ của hai người.
Hiên Vương nhăn mày, không hiểu nhìn Lộ Nhi.
“Ví dụ như chúng ta nuôi con chim nhỏ ở trong phòng, thỉnh thoảng sẽ mang nó ra ngoài đi dạo một chút, ra bên ngoài bay bay, đó chính là hóng gió. . . . . .”
Lộ Nhi len lén le lưỡi, có điều nàng tự cho là mình lén làm không có ai thấy, nhưng hành động này lại rơi vào trong mắt của Hiên Vương và Từ thái y, bọn họ ha ha nở nụ cười.
“A, thì ra là ý này. Vậy sau này nếu như nàng thích, ta thường dẫn nàng đi hóng gió. . . . . .”
Thường hóng gió?
Vốn là một câu nói vô cùng tốt, nhưng vì sao Lộ Nhi nghe thấy, cũng là không được tự nhiên như vậy chứ?
Lộ Nhi thở dài, thường đi thì thường đi, có hắn bên cạnh, nàng cũng không cần lo lắng về sự an toàn, ra ngoài làm quen một chút cuộc sống bên ngoài cũng tốt!
Cũng không biết là chuyện gì xảy ra, tại sao nàng luôn cảm thấy, một ngày nào đó, nàng sẽ tự mình ra ngoài, kiếm sống trên phố xá phồn hoa này chứ?
Chắc là ảo giác rồi? Làm sao có thể chứ?
Từ thái y cũng leo lên ngồi ở xe ngựa rộng rãi của Hiên Vương. Hiên Vương tự mình phân phó đánh ngựa chậm một chút, Từ thái y ha ha cười nói:
“Cựu thần cho tới bây giờ cũng không biết, Hiên Vương gia tôn quý lại có thể làm một nha đầu hay gã sai vặt?”
Nha đầu ý là Hiên Vương vội vàng tự mình khoác áo cho Lộ Nhi. Mà gã sai vặt chính là Vương gia mới vừa trịnh trọng phân phó chuyện lạ.
“Từ thái y, có phải ông quá rảnh rỗi hay không?”
Mày rậm vừa nhíu, nhưng trên mặt không có bao nhiêu lãnh khí, Từ thái y giả bộ rụt cổ:
“Vương gia khai ân, cựu thần tuổi tác đã cao, nhưng là không thể phóng ra ngoài . . . . . .”
“Hừ, thật không?”
Mắt đẹp trừng lên, thanh âm nửa thật nửa giả, Từ thái y thở dài:
“Xem ra Vương gia thật. . . . . .”
Thật cái gì? Lộ Nhi vểnh tai, làm thế nào cũng nghĩ không ra ý tứ của hai người.
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Hiên Vương nhăn mày, không hiểu nhìn Lộ Nhi.“Ví dụ như chúng ta nuôi con chim nhỏ ở trong phòng, thỉnh thoảng sẽ mang nó ra ngoài đi dạo một chút, ra bên ngoài bay bay, đó chính là hóng gió. . . . . .”Lộ Nhi len lén le lưỡi, có điều nàng tự cho là mình lén làm không có ai thấy, nhưng hành động này lại rơi vào trong mắt của Hiên Vương và Từ thái y, bọn họ ha ha nở nụ cười.“A, thì ra là ý này. Vậy sau này nếu như nàng thích, ta thường dẫn nàng đi hóng gió. . . . . .”Thường hóng gió?Vốn là một câu nói vô cùng tốt, nhưng vì sao Lộ Nhi nghe thấy, cũng là không được tự nhiên như vậy chứ?Lộ Nhi thở dài, thường đi thì thường đi, có hắn bên cạnh, nàng cũng không cần lo lắng về sự an toàn, ra ngoài làm quen một chút cuộc sống bên ngoài cũng tốt!Cũng không biết là chuyện gì xảy ra, tại sao nàng luôn cảm thấy, một ngày nào đó, nàng sẽ tự mình ra ngoài, kiếm sống trên phố xá phồn hoa này chứ?Chắc là ảo giác rồi? Làm sao có thể chứ?Từ thái y cũng leo lên ngồi ở xe ngựa rộng rãi của Hiên Vương. Hiên Vương tự mình phân phó đánh ngựa chậm một chút, Từ thái y ha ha cười nói:“Cựu thần cho tới bây giờ cũng không biết, Hiên Vương gia tôn quý lại có thể làm một nha đầu hay gã sai vặt?”Nha đầu ý là Hiên Vương vội vàng tự mình khoác áo cho Lộ Nhi. Mà gã sai vặt chính là Vương gia mới vừa trịnh trọng phân phó chuyện lạ.“Từ thái y, có phải ông quá rảnh rỗi hay không?”Mày rậm vừa nhíu, nhưng trên mặt không có bao nhiêu lãnh khí, Từ thái y giả bộ rụt cổ:“Vương gia khai ân, cựu thần tuổi tác đã cao, nhưng là không thể phóng ra ngoài . . . . . .”“Hừ, thật không?”Mắt đẹp trừng lên, thanh âm nửa thật nửa giả, Từ thái y thở dài:“Xem ra Vương gia thật. . . . . .”Thật cái gì? Lộ Nhi vểnh tai, làm thế nào cũng nghĩ không ra ý tứ của hai người.