Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…
Quyển 5 - Chương 369: Kỹ Thuật Quá Kém, Cần Huấn Luyện
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… “Tại sao? Ta nhớ ngày đó, con mắt của chàng thật xanh, thật là xinh đẹp nha. . . . . .”Lộ Nhi thở dài, nàng không biết đoạn thời gian hắn đã trải qua, cho nên cảm thấy tiếc nuối.Đôi mắt màu lam, giống như con lai, rất đẹp. Nhưng Hiên Vương nói sẽ không có, nàng không hỏi, sẽ tin tưởng lời của hắn.“Lộ Nhi, đôi mắt lam, không xinh đẹp. . . . . .”Hiên Vương thở dài một tiếng, nếu như nàng biết ánh mắt hắn từ đâu mà có, cũng sẽ không thích đôi mắt lam như vậy.“Không biết nữa. Hiên, ta mệt mỏi. . . . . .”Nhìn hắn không muốn nói vấn đề này, Lộ Nhi ngáp một cái, chuyện Tiểu Mê nàng cũng còn chưa nói cho Hiên Vương, cảm giác cũng không có chuyện to tát gì, cần gì để cho hắn quan tâm chứ?“Vậy chúng ta ngủ đi!”“Chàng cũng mệt sao? Hiên, chàng ngủ đã lâu rồi. . . . . .”Lộ Nhi che miệng, ngáp liên tục, hôm nay đi nhiều như vậy, thật sự có chút mệt mỏi.“Phụng bồi nàng ngủ!”Hắn chợt chặn ngang ôm lấy Lộ Nhi, nàng bị dọa sợ đến nỗi ôm thật chặt cổ hắn, làm nũng nói:“Thả ta xuống, Hiên, ta rất nặng . . . . . .”“Không thả, cả đời cũng không buông. . . . . .”Nàng là nữ nhân của hắn, làm sao hắn có thể buông ra!“Ô ô, không thể, người ta. . . . . .”Thanh âm bất mãn truyền ra, Lộ Nhi làm chống cự cuối cùng.“Lộ Nhi, cẩn thận một chút, không có chuyện gì. . . . . .”Ngủ lâu như vậy, còn từng bị nàng phi lễ như vậy, lửa trong lòng hắn còn chưa bùng phát, mới không dễ dàng bỏ qua cho Lộ Nhi đây?Hắn muốn làm cho nàng nhớ đến hắn, bất luận là trên thân thể, hay là trong lòng. . . . . .“Nhưng. . . . . .”“Không nhưng nhị gì hết. . . . . . Ngày đó kỹ thuật của nàng quá kém, ta muốn tự mình dạy nàng. . . . . .”Thanh âm trầm thấp, xuyên thấu qua tầng tầng bóng đêm truyền ra, cùng ánh trăng, gió nhẹ, quấn quýt triền miên, hài hòa cùng đêm tối.
“Tại sao? Ta nhớ ngày đó, con mắt của chàng thật xanh, thật là xinh đẹp nha. . . . . .”
Lộ Nhi thở dài, nàng không biết đoạn thời gian hắn đã trải qua, cho nên cảm thấy tiếc nuối.
Đôi mắt màu lam, giống như con lai, rất đẹp. Nhưng Hiên Vương nói sẽ không có, nàng không hỏi, sẽ tin tưởng lời của hắn.
“Lộ Nhi, đôi mắt lam, không xinh đẹp. . . . . .”
Hiên Vương thở dài một tiếng, nếu như nàng biết ánh mắt hắn từ đâu mà có, cũng sẽ không thích đôi mắt lam như vậy.
“Không biết nữa. Hiên, ta mệt mỏi. . . . . .”
Nhìn hắn không muốn nói vấn đề này, Lộ Nhi ngáp một cái, chuyện Tiểu Mê nàng cũng còn chưa nói cho Hiên Vương, cảm giác cũng không có chuyện to tát gì, cần gì để cho hắn quan tâm chứ?
“Vậy chúng ta ngủ đi!”
“Chàng cũng mệt sao? Hiên, chàng ngủ đã lâu rồi. . . . . .”
Lộ Nhi che miệng, ngáp liên tục, hôm nay đi nhiều như vậy, thật sự có chút mệt mỏi.
“Phụng bồi nàng ngủ!”
Hắn chợt chặn ngang ôm lấy Lộ Nhi, nàng bị dọa sợ đến nỗi ôm thật chặt cổ hắn, làm nũng nói:
“Thả ta xuống, Hiên, ta rất nặng . . . . . .”
“Không thả, cả đời cũng không buông. . . . . .”
Nàng là nữ nhân của hắn, làm sao hắn có thể buông ra!
“Ô ô, không thể, người ta. . . . . .”
Thanh âm bất mãn truyền ra, Lộ Nhi làm chống cự cuối cùng.
“Lộ Nhi, cẩn thận một chút, không có chuyện gì. . . . . .”
Ngủ lâu như vậy, còn từng bị nàng phi lễ như vậy, lửa trong lòng hắn còn chưa bùng phát, mới không dễ dàng bỏ qua cho Lộ Nhi đây?
Hắn muốn làm cho nàng nhớ đến hắn, bất luận là trên thân thể, hay là trong lòng. . . . . .
“Nhưng. . . . . .”
“Không nhưng nhị gì hết. . . . . . Ngày đó kỹ thuật của nàng quá kém, ta muốn tự mình dạy nàng. . . . . .”
Thanh âm trầm thấp, xuyên thấu qua tầng tầng bóng đêm truyền ra, cùng ánh trăng, gió nhẹ, quấn quýt triền miên, hài hòa cùng đêm tối.
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… “Tại sao? Ta nhớ ngày đó, con mắt của chàng thật xanh, thật là xinh đẹp nha. . . . . .”Lộ Nhi thở dài, nàng không biết đoạn thời gian hắn đã trải qua, cho nên cảm thấy tiếc nuối.Đôi mắt màu lam, giống như con lai, rất đẹp. Nhưng Hiên Vương nói sẽ không có, nàng không hỏi, sẽ tin tưởng lời của hắn.“Lộ Nhi, đôi mắt lam, không xinh đẹp. . . . . .”Hiên Vương thở dài một tiếng, nếu như nàng biết ánh mắt hắn từ đâu mà có, cũng sẽ không thích đôi mắt lam như vậy.“Không biết nữa. Hiên, ta mệt mỏi. . . . . .”Nhìn hắn không muốn nói vấn đề này, Lộ Nhi ngáp một cái, chuyện Tiểu Mê nàng cũng còn chưa nói cho Hiên Vương, cảm giác cũng không có chuyện to tát gì, cần gì để cho hắn quan tâm chứ?“Vậy chúng ta ngủ đi!”“Chàng cũng mệt sao? Hiên, chàng ngủ đã lâu rồi. . . . . .”Lộ Nhi che miệng, ngáp liên tục, hôm nay đi nhiều như vậy, thật sự có chút mệt mỏi.“Phụng bồi nàng ngủ!”Hắn chợt chặn ngang ôm lấy Lộ Nhi, nàng bị dọa sợ đến nỗi ôm thật chặt cổ hắn, làm nũng nói:“Thả ta xuống, Hiên, ta rất nặng . . . . . .”“Không thả, cả đời cũng không buông. . . . . .”Nàng là nữ nhân của hắn, làm sao hắn có thể buông ra!“Ô ô, không thể, người ta. . . . . .”Thanh âm bất mãn truyền ra, Lộ Nhi làm chống cự cuối cùng.“Lộ Nhi, cẩn thận một chút, không có chuyện gì. . . . . .”Ngủ lâu như vậy, còn từng bị nàng phi lễ như vậy, lửa trong lòng hắn còn chưa bùng phát, mới không dễ dàng bỏ qua cho Lộ Nhi đây?Hắn muốn làm cho nàng nhớ đến hắn, bất luận là trên thân thể, hay là trong lòng. . . . . .“Nhưng. . . . . .”“Không nhưng nhị gì hết. . . . . . Ngày đó kỹ thuật của nàng quá kém, ta muốn tự mình dạy nàng. . . . . .”Thanh âm trầm thấp, xuyên thấu qua tầng tầng bóng đêm truyền ra, cùng ánh trăng, gió nhẹ, quấn quýt triền miên, hài hòa cùng đêm tối.