Tác giả:

Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…

Quyển 5 - Chương 379: Lời Nói Buồn Nôn

Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Tức giận, phẫn nộ, hay là cao hứng?“Đó là do viên thuốc Cô Ưng cho nàng. Thuốc đó có lợi, nhưng lại không thể thay thế. Lộ Nhi, thân thể của nàng vốn đã yếu, nghe lời!”Là viên thuốc màu đỏ sao? Lộ Nhi chậc chậc lưỡi, viên thuốc kia thật đúng là đồ tốt, nàng không nghĩ tới ăn lâu như vậy mà công dụng của viên thuốc kia vẫn còn.“Nhưng Hiên, người ta thật sự không ăn được. Chốc nữa ăn có được hay không?”Lộ Nhi cau mày, không phải là nàng không muốn ăn, mà là gần đây thật sự là mất khẩu vị:“Chàng xem người ta bụng lớn như vậy, hài tử phát triển, tự nhiên cũng chen đến dạ dày rồi, khẩu vị cũng teo nhỏ lại. . . . . .”Nói linh tinh thuyết phục Hiên Vương đi, hơn nữa vẫn chưa tới tám tháng mà mỗi ngày nàng cảm thấy cực mệt mỏi, cuối cùng hơn một tháng này nàng không biết nên làm sao làm mới phải.“Thật không? Ngày mai ta hỏi thái y một chút, Lộ Nhi, nàng vất vả rồi. . . . . .”Trong mắt hắn thay bằng một tia nhu tình, Lộ Nhi vội vàng lúng túng cười cười, nói một câu kinh điển:“Ta nguyện ý. . . . . .”Mồ hôi, trời mới biết khi nói những lời này, chính nàng cũng thiếu chút nữa phun ra, có điều Hiên Vương không thấy buồn nôn, ngược lại là gương mặt cảm động.Cổ nhân chính là như vậy, hắn không muốn suy nghĩ nhiều, hài tử cũng đã có rồi, dù nàng không muốn nhưng có thể làm sao bây giờ?————“Từ thái y, ông cảm thấy bụng của cháu bình thường sao?”Qua ba ngày, thái y luôn tới đây chẩn mạch, đã có mấy lần tiếp xúc nên Lộ Nhi cùng Từ thái y cũng thân thiết hơn, nói cũng nhiều hơn.Lộ Nhi ở chỗ này, không có cha mẹ, không có thân nhân, mà Từ thái y giống như là một trưởng bối hòa ái hiền lành. Cùng nói chuyện với ông luôn làm cho nàng cảm thấy hết sức thân thiết.

Tức giận, phẫn nộ, hay là cao hứng?

“Đó là do viên thuốc Cô Ưng cho nàng. Thuốc đó có lợi, nhưng lại không thể thay thế. Lộ Nhi, thân thể của nàng vốn đã yếu, nghe lời!”

Là viên thuốc màu đỏ sao? Lộ Nhi chậc chậc lưỡi, viên thuốc kia thật đúng là đồ tốt, nàng không nghĩ tới ăn lâu như vậy mà công dụng của viên thuốc kia vẫn còn.

“Nhưng Hiên, người ta thật sự không ăn được. Chốc nữa ăn có được hay không?”

Lộ Nhi cau mày, không phải là nàng không muốn ăn, mà là gần đây thật sự là mất khẩu vị:

“Chàng xem người ta bụng lớn như vậy, hài tử phát triển, tự nhiên cũng chen đến dạ dày rồi, khẩu vị cũng teo nhỏ lại. . . . . .”

Nói linh tinh thuyết phục Hiên Vương đi, hơn nữa vẫn chưa tới tám tháng mà mỗi ngày nàng cảm thấy cực mệt mỏi, cuối cùng hơn một tháng này nàng không biết nên làm sao làm mới phải.

“Thật không? Ngày mai ta hỏi thái y một chút, Lộ Nhi, nàng vất vả rồi. . . . . .”

Trong mắt hắn thay bằng một tia nhu tình, Lộ Nhi vội vàng lúng túng cười cười, nói một câu kinh điển:

“Ta nguyện ý. . . . . .”

Mồ hôi, trời mới biết khi nói những lời này, chính nàng cũng thiếu chút nữa phun ra, có điều Hiên Vương không thấy buồn nôn, ngược lại là gương mặt cảm động.

Cổ nhân chính là như vậy, hắn không muốn suy nghĩ nhiều, hài tử cũng đã có rồi, dù nàng không muốn nhưng có thể làm sao bây giờ?

————

“Từ thái y, ông cảm thấy bụng của cháu bình thường sao?”

Qua ba ngày, thái y luôn tới đây chẩn mạch, đã có mấy lần tiếp xúc nên Lộ Nhi cùng Từ thái y cũng thân thiết hơn, nói cũng nhiều hơn.

Lộ Nhi ở chỗ này, không có cha mẹ, không có thân nhân, mà Từ thái y giống như là một trưởng bối hòa ái hiền lành. Cùng nói chuyện với ông luôn làm cho nàng cảm thấy hết sức thân thiết.

Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Tức giận, phẫn nộ, hay là cao hứng?“Đó là do viên thuốc Cô Ưng cho nàng. Thuốc đó có lợi, nhưng lại không thể thay thế. Lộ Nhi, thân thể của nàng vốn đã yếu, nghe lời!”Là viên thuốc màu đỏ sao? Lộ Nhi chậc chậc lưỡi, viên thuốc kia thật đúng là đồ tốt, nàng không nghĩ tới ăn lâu như vậy mà công dụng của viên thuốc kia vẫn còn.“Nhưng Hiên, người ta thật sự không ăn được. Chốc nữa ăn có được hay không?”Lộ Nhi cau mày, không phải là nàng không muốn ăn, mà là gần đây thật sự là mất khẩu vị:“Chàng xem người ta bụng lớn như vậy, hài tử phát triển, tự nhiên cũng chen đến dạ dày rồi, khẩu vị cũng teo nhỏ lại. . . . . .”Nói linh tinh thuyết phục Hiên Vương đi, hơn nữa vẫn chưa tới tám tháng mà mỗi ngày nàng cảm thấy cực mệt mỏi, cuối cùng hơn một tháng này nàng không biết nên làm sao làm mới phải.“Thật không? Ngày mai ta hỏi thái y một chút, Lộ Nhi, nàng vất vả rồi. . . . . .”Trong mắt hắn thay bằng một tia nhu tình, Lộ Nhi vội vàng lúng túng cười cười, nói một câu kinh điển:“Ta nguyện ý. . . . . .”Mồ hôi, trời mới biết khi nói những lời này, chính nàng cũng thiếu chút nữa phun ra, có điều Hiên Vương không thấy buồn nôn, ngược lại là gương mặt cảm động.Cổ nhân chính là như vậy, hắn không muốn suy nghĩ nhiều, hài tử cũng đã có rồi, dù nàng không muốn nhưng có thể làm sao bây giờ?————“Từ thái y, ông cảm thấy bụng của cháu bình thường sao?”Qua ba ngày, thái y luôn tới đây chẩn mạch, đã có mấy lần tiếp xúc nên Lộ Nhi cùng Từ thái y cũng thân thiết hơn, nói cũng nhiều hơn.Lộ Nhi ở chỗ này, không có cha mẹ, không có thân nhân, mà Từ thái y giống như là một trưởng bối hòa ái hiền lành. Cùng nói chuyện với ông luôn làm cho nàng cảm thấy hết sức thân thiết.

Quyển 5 - Chương 379: Lời Nói Buồn Nôn