Tác giả:

Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…

Quyển 5 - Chương 403: Yêu Cầu Quá Mức 1

Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Lần đầu tiên gặp mặt, đối với Lộ Nhi, Điệp phu nhân có hận ý rất sâu, sau đó nàng cũng không gặp lại Điệp phu nhân nữa, có lẽ là do phu nhân cố ý, phu nhân cũng không muốn nhìn thấy mình!“Ta muốn nói chuyện riêng với cô một chút. . . . . .”Khánh Vương tỉnh lại, trên mặt của Điệp phu nhân không có bao nhiêu vui vẻ, ngược lại là ưu tâm lo lắng càng nhiều.“Vâng. Tiểu Tuệ, em đi bên đó chờ Vương gia. . . . . .”Trong lòng Lộ Nhi có chút bất an, nhưng phu nhân là mẹ của Khánh Vương, nàng không có cách nào cự tuyệt yêu cầu của phu nhân.Bây giờ là mùa thu, trong sân có đủ loại cúc nhưng toàn bộ đều là sắc trắng thuần, giống như Khánh Vương, hắn thích mặc y phục màu trắng, hắn như vậy càng thêm phong lưu phóng khoáng.“Thái y nói, chân của hắn chưa chắc có thể phục hồi như cũ, mặc dù người đã tỉnh, nhưng cũng phải đợi một đoạn thời gian nữa mới có thể đi đứng. . . . . . . . . . . .”Điệp phu nhân nhìn vườn hoa cúc, khóe miệng tràn ra một nụ cười như mộng ảo :“Khánh từ nhỏ rất thích màu trắng, hoa hắn thích, hoa gì cũng được. Nhưng hắn thích nhất, cũng chỉ có hoa màu trắng.”Đi vài bước, nàng hái mấy đóa hoa, đưa lên chóp mũi ngửi một chút, cười nhẹ nói:“Hắn thích nữ tử, nữ tử thích mặc y phục màu trắng. Đối với ta mà nói màu trắng là điềm xấu, cho nên nữ tử trong phủ rất ít khi mặc y phục trắng. Lộ Nhi, ta hận cô, cô biết không?”Lộ Nhi kinh ngạc nhìn Điệp phu nhân, chậm rãi gật đầu một cái:“Ta biết! Ta cũng hận mình! Người bọn họ muốn giết là ta, tại sao phải liên lụy hai người luôn đối xử tốt với ta?Trên gương mặt Lộ Nhi mang theo thống khổ, mang theo tự trách, nếu như biết kết quả sẽ như thế, nàng tình nguyện chết đi.“Đúng vậy, tại sao phải liên lụy đến bọn họ chứ? Hắn đối với cô rất tốt sao? Khánh cho tới bây giờ chưa từng động tâm với nữ tử nào. . . . . .”

Lần đầu tiên gặp mặt, đối với Lộ Nhi, Điệp phu nhân có hận ý rất sâu, sau đó nàng cũng không gặp lại Điệp phu nhân nữa, có lẽ là do phu nhân cố ý, phu nhân cũng không muốn nhìn thấy mình!

“Ta muốn nói chuyện riêng với cô một chút. . . . . .”

Khánh Vương tỉnh lại, trên mặt của Điệp phu nhân không có bao nhiêu vui vẻ, ngược lại là ưu tâm lo lắng càng nhiều.

“Vâng. Tiểu Tuệ, em đi bên đó chờ Vương gia. . . . . .”

Trong lòng Lộ Nhi có chút bất an, nhưng phu nhân là mẹ của Khánh Vương, nàng không có cách nào cự tuyệt yêu cầu của phu nhân.

Bây giờ là mùa thu, trong sân có đủ loại cúc nhưng toàn bộ đều là sắc trắng thuần, giống như Khánh Vương, hắn thích mặc y phục màu trắng, hắn như vậy càng thêm phong lưu phóng khoáng.

“Thái y nói, chân của hắn chưa chắc có thể phục hồi như cũ, mặc dù người đã tỉnh, nhưng cũng phải đợi một đoạn thời gian nữa mới có thể đi đứng. . . . . . . . . . . .”

Điệp phu nhân nhìn vườn hoa cúc, khóe miệng tràn ra một nụ cười như mộng ảo :

“Khánh từ nhỏ rất thích màu trắng, hoa hắn thích, hoa gì cũng được. Nhưng hắn thích nhất, cũng chỉ có hoa màu trắng.”

Đi vài bước, nàng hái mấy đóa hoa, đưa lên chóp mũi ngửi một chút, cười nhẹ nói:

“Hắn thích nữ tử, nữ tử thích mặc y phục màu trắng. Đối với ta mà nói màu trắng là điềm xấu, cho nên nữ tử trong phủ rất ít khi mặc y phục trắng. Lộ Nhi, ta hận cô, cô biết không?”

Lộ Nhi kinh ngạc nhìn Điệp phu nhân, chậm rãi gật đầu một cái:

“Ta biết! Ta cũng hận mình! Người bọn họ muốn giết là ta, tại sao phải liên lụy hai người luôn đối xử tốt với ta?

Trên gương mặt Lộ Nhi mang theo thống khổ, mang theo tự trách, nếu như biết kết quả sẽ như thế, nàng tình nguyện chết đi.

“Đúng vậy, tại sao phải liên lụy đến bọn họ chứ? Hắn đối với cô rất tốt sao? Khánh cho tới bây giờ chưa từng động tâm với nữ tử nào. . . . . .”

Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Lần đầu tiên gặp mặt, đối với Lộ Nhi, Điệp phu nhân có hận ý rất sâu, sau đó nàng cũng không gặp lại Điệp phu nhân nữa, có lẽ là do phu nhân cố ý, phu nhân cũng không muốn nhìn thấy mình!“Ta muốn nói chuyện riêng với cô một chút. . . . . .”Khánh Vương tỉnh lại, trên mặt của Điệp phu nhân không có bao nhiêu vui vẻ, ngược lại là ưu tâm lo lắng càng nhiều.“Vâng. Tiểu Tuệ, em đi bên đó chờ Vương gia. . . . . .”Trong lòng Lộ Nhi có chút bất an, nhưng phu nhân là mẹ của Khánh Vương, nàng không có cách nào cự tuyệt yêu cầu của phu nhân.Bây giờ là mùa thu, trong sân có đủ loại cúc nhưng toàn bộ đều là sắc trắng thuần, giống như Khánh Vương, hắn thích mặc y phục màu trắng, hắn như vậy càng thêm phong lưu phóng khoáng.“Thái y nói, chân của hắn chưa chắc có thể phục hồi như cũ, mặc dù người đã tỉnh, nhưng cũng phải đợi một đoạn thời gian nữa mới có thể đi đứng. . . . . . . . . . . .”Điệp phu nhân nhìn vườn hoa cúc, khóe miệng tràn ra một nụ cười như mộng ảo :“Khánh từ nhỏ rất thích màu trắng, hoa hắn thích, hoa gì cũng được. Nhưng hắn thích nhất, cũng chỉ có hoa màu trắng.”Đi vài bước, nàng hái mấy đóa hoa, đưa lên chóp mũi ngửi một chút, cười nhẹ nói:“Hắn thích nữ tử, nữ tử thích mặc y phục màu trắng. Đối với ta mà nói màu trắng là điềm xấu, cho nên nữ tử trong phủ rất ít khi mặc y phục trắng. Lộ Nhi, ta hận cô, cô biết không?”Lộ Nhi kinh ngạc nhìn Điệp phu nhân, chậm rãi gật đầu một cái:“Ta biết! Ta cũng hận mình! Người bọn họ muốn giết là ta, tại sao phải liên lụy hai người luôn đối xử tốt với ta?Trên gương mặt Lộ Nhi mang theo thống khổ, mang theo tự trách, nếu như biết kết quả sẽ như thế, nàng tình nguyện chết đi.“Đúng vậy, tại sao phải liên lụy đến bọn họ chứ? Hắn đối với cô rất tốt sao? Khánh cho tới bây giờ chưa từng động tâm với nữ tử nào. . . . . .”

Quyển 5 - Chương 403: Yêu Cầu Quá Mức 1