Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…
Quyển 5 - Chương 416: Tình Địch Đánh Cuộc 4
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Không nói cho Hiên Vương, cũng là có đầu óc. Nhưng đâu có sao?Thời khắc đặc biệt sẽ phải có thủ đoạn đặc biệt, cũng có thể đáp ứng nàng ta, không sao!“Có thể, ta đáp ứng với cô, sẽ không nói với Vương gia!”Nghe được bảo đảm của Lộ Nhi, công chúa hài lòng rời đi, nàng tin tưởng Lộ Nhi không phải là một người nói không giữ lời!Nhìn bóng lưng yểu điệu đi xa rồi biến mất, Lộ Nhi nghiền ngẫm cười:Không phải là không được nói với Vương gia sao? Chuyện nhỏ, nàng không nói là được!Công chúa không phải là một người từ bỏ dễ dàng như vậy, nàng biết kiêu ngạo, tự ái của nàng ta, khi nàng ta quyết định tới đây cũng đã biểu lộ rõ ràng quyết tâm của nàng ta!Mặc dù, Hiên Vương thậm chí còn không nhìn công chúa một cái, nhưng người ngoài biết sẽ nói thế nào?Nếu như nàng ta cứ chán nản rời đi như vậy, danh tiếng của nàng ta? Kiêu ngạo của nàng ta thì sao ?Mà vừa rồi, công chúa nói sẽ không dùng thủ đoạn gì, nhưng tự tin như vậy, nhất định công chúa sẽ có đòn sát thủ ắt thắng!Đòn sát thủ này đối với mình tất nhiên sẽ là một kích trí mệnh, nàng cũng tự tin không có một sơ hở nào, nhưng. . . . . .Sẽ là gì chứ?Nàng ta rốt cuộc biết cái gì?Chẳng lẽ nàng ta biết chuyện gì đó, ngay cả bí mật của chính mình Lộ Nhi cũng không biết sao?Ánh mắt lạnh lẽo, nhăn mày, thậm chí Tiểu Tuệ đi vào, Lộ Nhi cũng không phát hiện.“Phu nhân, phu nhân. . . . . .”Kêu mấy tiếng, thật vất vả gọi thần trí Lộ Nhi trở về.Bị người cắt đứt suy nghĩ, Lộ Nhi rất là không vui: “Chuyện gì vậy?”Tiểu Tuệ cúi đầu, nàng thậm chí cũng không biết mình làm sai chỗ nào.Nhưng thời điểm Lộ Nhi nổi giận không nhiều lắm, thanh âm lãnh đạm như vậy cũng rất ít.“Phu nhân, cái đó. . . . . .”“Đúng rồi, em gọi Chu quản gia tới đây một chuyến, ta có việc tìm ông ấy!”
Không nói cho Hiên Vương, cũng là có đầu óc. Nhưng đâu có sao?
Thời khắc đặc biệt sẽ phải có thủ đoạn đặc biệt, cũng có thể đáp ứng nàng ta, không sao!
“Có thể, ta đáp ứng với cô, sẽ không nói với Vương gia!”
Nghe được bảo đảm của Lộ Nhi, công chúa hài lòng rời đi, nàng tin tưởng Lộ Nhi không phải là một người nói không giữ lời!
Nhìn bóng lưng yểu điệu đi xa rồi biến mất, Lộ Nhi nghiền ngẫm cười:
Không phải là không được nói với Vương gia sao? Chuyện nhỏ, nàng không nói là được!
Công chúa không phải là một người từ bỏ dễ dàng như vậy, nàng biết kiêu ngạo, tự ái của nàng ta, khi nàng ta quyết định tới đây cũng đã biểu lộ rõ ràng quyết tâm của nàng ta!
Mặc dù, Hiên Vương thậm chí còn không nhìn công chúa một cái, nhưng người ngoài biết sẽ nói thế nào?
Nếu như nàng ta cứ chán nản rời đi như vậy, danh tiếng của nàng ta? Kiêu ngạo của nàng ta thì sao ?
Mà vừa rồi, công chúa nói sẽ không dùng thủ đoạn gì, nhưng tự tin như vậy, nhất định công chúa sẽ có đòn sát thủ ắt thắng!
Đòn sát thủ này đối với mình tất nhiên sẽ là một kích trí mệnh, nàng cũng tự tin không có một sơ hở nào, nhưng. . . . . .
Sẽ là gì chứ?
Nàng ta rốt cuộc biết cái gì?
Chẳng lẽ nàng ta biết chuyện gì đó, ngay cả bí mật của chính mình Lộ Nhi cũng không biết sao?
Ánh mắt lạnh lẽo, nhăn mày, thậm chí Tiểu Tuệ đi vào, Lộ Nhi cũng không phát hiện.
“Phu nhân, phu nhân. . . . . .”
Kêu mấy tiếng, thật vất vả gọi thần trí Lộ Nhi trở về.
Bị người cắt đứt suy nghĩ, Lộ Nhi rất là không vui: “Chuyện gì vậy?”
Tiểu Tuệ cúi đầu, nàng thậm chí cũng không biết mình làm sai chỗ nào.
Nhưng thời điểm Lộ Nhi nổi giận không nhiều lắm, thanh âm lãnh đạm như vậy cũng rất ít.
“Phu nhân, cái đó. . . . . .”
“Đúng rồi, em gọi Chu quản gia tới đây một chuyến, ta có việc tìm ông ấy!”
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Không nói cho Hiên Vương, cũng là có đầu óc. Nhưng đâu có sao?Thời khắc đặc biệt sẽ phải có thủ đoạn đặc biệt, cũng có thể đáp ứng nàng ta, không sao!“Có thể, ta đáp ứng với cô, sẽ không nói với Vương gia!”Nghe được bảo đảm của Lộ Nhi, công chúa hài lòng rời đi, nàng tin tưởng Lộ Nhi không phải là một người nói không giữ lời!Nhìn bóng lưng yểu điệu đi xa rồi biến mất, Lộ Nhi nghiền ngẫm cười:Không phải là không được nói với Vương gia sao? Chuyện nhỏ, nàng không nói là được!Công chúa không phải là một người từ bỏ dễ dàng như vậy, nàng biết kiêu ngạo, tự ái của nàng ta, khi nàng ta quyết định tới đây cũng đã biểu lộ rõ ràng quyết tâm của nàng ta!Mặc dù, Hiên Vương thậm chí còn không nhìn công chúa một cái, nhưng người ngoài biết sẽ nói thế nào?Nếu như nàng ta cứ chán nản rời đi như vậy, danh tiếng của nàng ta? Kiêu ngạo của nàng ta thì sao ?Mà vừa rồi, công chúa nói sẽ không dùng thủ đoạn gì, nhưng tự tin như vậy, nhất định công chúa sẽ có đòn sát thủ ắt thắng!Đòn sát thủ này đối với mình tất nhiên sẽ là một kích trí mệnh, nàng cũng tự tin không có một sơ hở nào, nhưng. . . . . .Sẽ là gì chứ?Nàng ta rốt cuộc biết cái gì?Chẳng lẽ nàng ta biết chuyện gì đó, ngay cả bí mật của chính mình Lộ Nhi cũng không biết sao?Ánh mắt lạnh lẽo, nhăn mày, thậm chí Tiểu Tuệ đi vào, Lộ Nhi cũng không phát hiện.“Phu nhân, phu nhân. . . . . .”Kêu mấy tiếng, thật vất vả gọi thần trí Lộ Nhi trở về.Bị người cắt đứt suy nghĩ, Lộ Nhi rất là không vui: “Chuyện gì vậy?”Tiểu Tuệ cúi đầu, nàng thậm chí cũng không biết mình làm sai chỗ nào.Nhưng thời điểm Lộ Nhi nổi giận không nhiều lắm, thanh âm lãnh đạm như vậy cũng rất ít.“Phu nhân, cái đó. . . . . .”“Đúng rồi, em gọi Chu quản gia tới đây một chuyến, ta có việc tìm ông ấy!”