Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…
Quyển 5 - Chương 461: Hắn Chính Là Hướng Quân?
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Chính là khi Lộ Nhi quay đầu, bên tai chợt truyền đến một trận la hét, đám người trên đường nhanh chóng tránh đi, nhưng theo tiếng la hét vẫn nghe được có người đang r*n r* thống khổ. . . . . .Lộ Nhi cũng không dám chậm trễ, cuống quít muốn né qua một bên, nhưng lúc này người bên cạnh rất nhiều, mọi người quýnh lên, căn bản chen chúc ở một chỗ, phần lớn mọi người bị vây ở giữa đường, hẳn là một người cũng không đi được. . . . . .“Lộ Nhi, mau tránh ra. . . . . .”Nghe thấy náo động bên đó, công chúa ở phía xa quay đầu lại, thấy Lộ Nhi bị vây ở đó, kinh hoảng hô. . . . . .Mà ở nơi không xa, vài con khoái mã chạy như tên bắn, sau vó ngựa không có bụi đất bị thổi bay chỉ có những vết máu!“Này. . . . . . . . . . . . Ta không di chuyển được. . . . . .”Không phải là nàng không muốn tránh, mà là tất cả mọi người muốn tránh, kết quả là ai cũng không tránh được, ai cũng không đi được!Thấy Lộ Nhi nguy hiểm, Tiểu Mê cuống quít vọt tới, nàng vội vàng, thậm chí cũng quên dùng khinh công!Nhưng nói trễ, khi đó thì nhanh, vài con khoái mã cách Lộ Nhi không tới ba thước đột nhiên ngã xuống, lực độ chạy như điên kia lại trượt về phía trước vài mét rồi đột ngột dừng ngay trước mặt Lộ Nhi!“A. . . . . .”Bị ngựa vọt tới, người bị đánh ngã đếm không hết, trên đất là từng trận gào khóc, nhưng chỉ có Lộ Nhi khi phục hồi lại tinh thần, cả người đã đứng ở trên nóc nhà, có người bắt được cánh tay của nàng, cũng không động đậy được!“Cám ơn ngươi. . . . . . Cứu. . . . . .”Là hắn cứu mình sao? Nam tử kia, khăn trắng che mặt, một thân bạch y, phiêu dật như tiên!“Ngươi là. . . . . .”Vừa muốn nói cám ơn, nam tử kia chợt xoay đầu lại, Lộ Nhi khiếp sợ há to mồm, hắn là. . . . . .Mặc dù che mặt, mặc dù chỉ thấy ánh mắt của hắn, Lộ Nhi cũng biết, cũng dám khẳng định, người này, chính là Hướng Quân!“Xem ra, nàng chưa hoàn toàn bị mất trí nhớ?”
Chính là khi Lộ Nhi quay đầu, bên tai chợt truyền đến một trận la hét, đám người trên đường nhanh chóng tránh đi, nhưng theo tiếng la hét vẫn nghe được có người đang r*n r* thống khổ. . . . . .
Lộ Nhi cũng không dám chậm trễ, cuống quít muốn né qua một bên, nhưng lúc này người bên cạnh rất nhiều, mọi người quýnh lên, căn bản chen chúc ở một chỗ, phần lớn mọi người bị vây ở giữa đường, hẳn là một người cũng không đi được. . . . . .
“Lộ Nhi, mau tránh ra. . . . . .”
Nghe thấy náo động bên đó, công chúa ở phía xa quay đầu lại, thấy Lộ Nhi bị vây ở đó, kinh hoảng hô. . . . . .
Mà ở nơi không xa, vài con khoái mã chạy như tên bắn, sau vó ngựa không có bụi đất bị thổi bay chỉ có những vết máu!
“Này. . . . . . . . . . . . Ta không di chuyển được. . . . . .”
Không phải là nàng không muốn tránh, mà là tất cả mọi người muốn tránh, kết quả là ai cũng không tránh được, ai cũng không đi được!
Thấy Lộ Nhi nguy hiểm, Tiểu Mê cuống quít vọt tới, nàng vội vàng, thậm chí cũng quên dùng khinh công!
Nhưng nói trễ, khi đó thì nhanh, vài con khoái mã cách Lộ Nhi không tới ba thước đột nhiên ngã xuống, lực độ chạy như điên kia lại trượt về phía trước vài mét rồi đột ngột dừng ngay trước mặt Lộ Nhi!
“A. . . . . .”
Bị ngựa vọt tới, người bị đánh ngã đếm không hết, trên đất là từng trận gào khóc, nhưng chỉ có Lộ Nhi khi phục hồi lại tinh thần, cả người đã đứng ở trên nóc nhà, có người bắt được cánh tay của nàng, cũng không động đậy được!
“Cám ơn ngươi. . . . . . Cứu. . . . . .”
Là hắn cứu mình sao? Nam tử kia, khăn trắng che mặt, một thân bạch y, phiêu dật như tiên!
“Ngươi là. . . . . .”
Vừa muốn nói cám ơn, nam tử kia chợt xoay đầu lại, Lộ Nhi khiếp sợ há to mồm, hắn là. . . . . .
Mặc dù che mặt, mặc dù chỉ thấy ánh mắt của hắn, Lộ Nhi cũng biết, cũng dám khẳng định, người này, chính là Hướng Quân!
“Xem ra, nàng chưa hoàn toàn bị mất trí nhớ?”
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Chính là khi Lộ Nhi quay đầu, bên tai chợt truyền đến một trận la hét, đám người trên đường nhanh chóng tránh đi, nhưng theo tiếng la hét vẫn nghe được có người đang r*n r* thống khổ. . . . . .Lộ Nhi cũng không dám chậm trễ, cuống quít muốn né qua một bên, nhưng lúc này người bên cạnh rất nhiều, mọi người quýnh lên, căn bản chen chúc ở một chỗ, phần lớn mọi người bị vây ở giữa đường, hẳn là một người cũng không đi được. . . . . .“Lộ Nhi, mau tránh ra. . . . . .”Nghe thấy náo động bên đó, công chúa ở phía xa quay đầu lại, thấy Lộ Nhi bị vây ở đó, kinh hoảng hô. . . . . .Mà ở nơi không xa, vài con khoái mã chạy như tên bắn, sau vó ngựa không có bụi đất bị thổi bay chỉ có những vết máu!“Này. . . . . . . . . . . . Ta không di chuyển được. . . . . .”Không phải là nàng không muốn tránh, mà là tất cả mọi người muốn tránh, kết quả là ai cũng không tránh được, ai cũng không đi được!Thấy Lộ Nhi nguy hiểm, Tiểu Mê cuống quít vọt tới, nàng vội vàng, thậm chí cũng quên dùng khinh công!Nhưng nói trễ, khi đó thì nhanh, vài con khoái mã cách Lộ Nhi không tới ba thước đột nhiên ngã xuống, lực độ chạy như điên kia lại trượt về phía trước vài mét rồi đột ngột dừng ngay trước mặt Lộ Nhi!“A. . . . . .”Bị ngựa vọt tới, người bị đánh ngã đếm không hết, trên đất là từng trận gào khóc, nhưng chỉ có Lộ Nhi khi phục hồi lại tinh thần, cả người đã đứng ở trên nóc nhà, có người bắt được cánh tay của nàng, cũng không động đậy được!“Cám ơn ngươi. . . . . . Cứu. . . . . .”Là hắn cứu mình sao? Nam tử kia, khăn trắng che mặt, một thân bạch y, phiêu dật như tiên!“Ngươi là. . . . . .”Vừa muốn nói cám ơn, nam tử kia chợt xoay đầu lại, Lộ Nhi khiếp sợ há to mồm, hắn là. . . . . .Mặc dù che mặt, mặc dù chỉ thấy ánh mắt của hắn, Lộ Nhi cũng biết, cũng dám khẳng định, người này, chính là Hướng Quân!“Xem ra, nàng chưa hoàn toàn bị mất trí nhớ?”