Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…
Quyển 5 - Chương 467: Lộ Nhi Vs Hướng Quân 4
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Ánh mắt lạnh lẽo, Hướng Quân lạnh lùng nhìn chằm chằm Lộ Nhi, hắn là ai chứ?Hắn là người biết nhìn, vô cùng thông minh, ngay cả nữ nhân của mình đều không biết?Chuyện cười, chuyện cười thiên hạ!“Nhưng, Hướng Quân, tôi thật sự không biết anh, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng gặp anh. Tôi chỉ nhìn thấy một bức họa giống anh mà thôi. . . . . .”Lộ Nhi thở dài, bọn họ nói tú tài gặp phải binh, có lý cũng không cãi được.Nàng không phải là tú tài, cũng không hề gặp binh lính, làm thế nào ngay cả có lý cũng không cãi được chứ?“Lộ Châu, nhìn vào mắt ta. . . . . . Nàng dám nói, cho tới bây giờ chưa từng biết ta sao?”Cái gì chứ, không biết là không biết, nàng lại chưa từng gặp hắn, có gì phải sợ?“Được, tôi dám nói, tôi Bạch Lộ Nhi sẽ không nói dối, tôi thật sự chưa từng gặp anh, không biết anh!”Nhìn ánh mắt mê người kia, giống như dòng suối thâm sâu, Lộ Nhi cúi thấp, muốn tránh thoát ra cũng không dễ dàng!Nhưng nàng là Bạch Lộ Nhi, có thói quen cả ngày nhìn Hiên Vương mỹ nam rồi, đối với mỹ nam ít nhiều cũng có chút đề kháng. . . . . .“Nàng . . . . .”Nhìn ánh mắt nàng không hề sợ hãi, vẻ mặt không chút do dự, Hướng Quân nổi giận nắm tay lại, trong nháy mắt chén rượu trong tay hóa thành bột, cùng giọt rượu thơm ngon rơi trên đất. . . . . .Kinh ngạc nhìn tay của hắn, Lộ Nhi vội vàng bảo vệ cổ mình, biết rất rõ ràng làm như vậy không ích gì, nhưng sau khi tới cổ đại, giống như, nàng đã thành thói quen như vậy!Cảm giác được nguy hiểm, thứ bảo vệ đầu tiên chính là cổ của mình!“Nàng không biết ta? Ha ha. . . . . .”Tiếng cười ngông cuồng, làm rung động cả căn phòng!Cười đi cười đi, cứ cười nhiều vào, thị vệ của Vương phủ phát hiện, tới đây cứu mình!“Lộ Châu, Lộ Nhi, nàng rất được. . . . . . nàng rất được. . . . . .”
Ánh mắt lạnh lẽo, Hướng Quân lạnh lùng nhìn chằm chằm Lộ Nhi, hắn là ai chứ?
Hắn là người biết nhìn, vô cùng thông minh, ngay cả nữ nhân của mình đều không biết?
Chuyện cười, chuyện cười thiên hạ!
“Nhưng, Hướng Quân, tôi thật sự không biết anh, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng gặp anh. Tôi chỉ nhìn thấy một bức họa giống anh mà thôi. . . . . .”
Lộ Nhi thở dài, bọn họ nói tú tài gặp phải binh, có lý cũng không cãi được.
Nàng không phải là tú tài, cũng không hề gặp binh lính, làm thế nào ngay cả có lý cũng không cãi được chứ?
“Lộ Châu, nhìn vào mắt ta. . . . . . Nàng dám nói, cho tới bây giờ chưa từng biết ta sao?”
Cái gì chứ, không biết là không biết, nàng lại chưa từng gặp hắn, có gì phải sợ?
“Được, tôi dám nói, tôi Bạch Lộ Nhi sẽ không nói dối, tôi thật sự chưa từng gặp anh, không biết anh!”
Nhìn ánh mắt mê người kia, giống như dòng suối thâm sâu, Lộ Nhi cúi thấp, muốn tránh thoát ra cũng không dễ dàng!
Nhưng nàng là Bạch Lộ Nhi, có thói quen cả ngày nhìn Hiên Vương mỹ nam rồi, đối với mỹ nam ít nhiều cũng có chút đề kháng. . . . . .
“Nàng . . . . .”
Nhìn ánh mắt nàng không hề sợ hãi, vẻ mặt không chút do dự, Hướng Quân nổi giận nắm tay lại, trong nháy mắt chén rượu trong tay hóa thành bột, cùng giọt rượu thơm ngon rơi trên đất. . . . . .
Kinh ngạc nhìn tay của hắn, Lộ Nhi vội vàng bảo vệ cổ mình, biết rất rõ ràng làm như vậy không ích gì, nhưng sau khi tới cổ đại, giống như, nàng đã thành thói quen như vậy!
Cảm giác được nguy hiểm, thứ bảo vệ đầu tiên chính là cổ của mình!
“Nàng không biết ta? Ha ha. . . . . .”
Tiếng cười ngông cuồng, làm rung động cả căn phòng!
Cười đi cười đi, cứ cười nhiều vào, thị vệ của Vương phủ phát hiện, tới đây cứu mình!
“Lộ Châu, Lộ Nhi, nàng rất được. . . . . . nàng rất được. . . . . .”
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Ánh mắt lạnh lẽo, Hướng Quân lạnh lùng nhìn chằm chằm Lộ Nhi, hắn là ai chứ?Hắn là người biết nhìn, vô cùng thông minh, ngay cả nữ nhân của mình đều không biết?Chuyện cười, chuyện cười thiên hạ!“Nhưng, Hướng Quân, tôi thật sự không biết anh, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng gặp anh. Tôi chỉ nhìn thấy một bức họa giống anh mà thôi. . . . . .”Lộ Nhi thở dài, bọn họ nói tú tài gặp phải binh, có lý cũng không cãi được.Nàng không phải là tú tài, cũng không hề gặp binh lính, làm thế nào ngay cả có lý cũng không cãi được chứ?“Lộ Châu, nhìn vào mắt ta. . . . . . Nàng dám nói, cho tới bây giờ chưa từng biết ta sao?”Cái gì chứ, không biết là không biết, nàng lại chưa từng gặp hắn, có gì phải sợ?“Được, tôi dám nói, tôi Bạch Lộ Nhi sẽ không nói dối, tôi thật sự chưa từng gặp anh, không biết anh!”Nhìn ánh mắt mê người kia, giống như dòng suối thâm sâu, Lộ Nhi cúi thấp, muốn tránh thoát ra cũng không dễ dàng!Nhưng nàng là Bạch Lộ Nhi, có thói quen cả ngày nhìn Hiên Vương mỹ nam rồi, đối với mỹ nam ít nhiều cũng có chút đề kháng. . . . . .“Nàng . . . . .”Nhìn ánh mắt nàng không hề sợ hãi, vẻ mặt không chút do dự, Hướng Quân nổi giận nắm tay lại, trong nháy mắt chén rượu trong tay hóa thành bột, cùng giọt rượu thơm ngon rơi trên đất. . . . . .Kinh ngạc nhìn tay của hắn, Lộ Nhi vội vàng bảo vệ cổ mình, biết rất rõ ràng làm như vậy không ích gì, nhưng sau khi tới cổ đại, giống như, nàng đã thành thói quen như vậy!Cảm giác được nguy hiểm, thứ bảo vệ đầu tiên chính là cổ của mình!“Nàng không biết ta? Ha ha. . . . . .”Tiếng cười ngông cuồng, làm rung động cả căn phòng!Cười đi cười đi, cứ cười nhiều vào, thị vệ của Vương phủ phát hiện, tới đây cứu mình!“Lộ Châu, Lộ Nhi, nàng rất được. . . . . . nàng rất được. . . . . .”