Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…
Quyển 5 - Chương 520: Gặp Người ?
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Lộ Nhi biết, Hướng Quân nói gặp người, không phải là đơn giản là gặp mà thôi!Hắn muốn làm cái gì?Gặp người nào? Cha mẹ, họ hàng của Lộ Châu?Hoặc là, là người rất quan trọng đối với Lộ Châu?Muốn cự tuyệt, nhưng Lộ Nhi rõ ràng hơn ai hết, hiện tại nàng không có quyền cự tuyệt!Hướng Quân làm việc từ trước đến giờ đều là như thế, ngang ngược và quyết đoán!Không nên cãi lời!Tứ công công đi theo, tay Lộ Nhi căng thẳng, cúi đầu vừa nhìn, là một bàn tay trắng nõn lắm lấy tay mình——Đó là Hướng Quân, xúc giác lạnh như băng nhắc nhở nàng, muốn rút ra!Nhưng nỗ lực mấy lần, kết quả chính là hắn càng nắm chặt hơn, tay Lộ Nhi đau hơn!“Đau. . . . . .”Rốt cục ngưng vùng vẫy vô ích, Lộ Nhi chấp nhận hô.“Không nên cãi lời ta! Nữ nhân, nàng phải nhớ cho kỹ!”Hài lòng nhìn tay nhỏ bé cực kỳ ôn nhuận, ấm áp, giống như ấm lô, cực kỳ thoải mái.Hướng Quân kinh ngạc nhìn bóng dáng nhỏ bé bên cạnh, không nghĩ tới tay của nữ nhân cũng có thể thoải mái như vậy, hắn lần đầu tiên biết đến. . . . . .“Ta biết!”Thở dài không cam lòng không oán, Lộ Nhi hiểu, Hướng Quân nói chuyện từ trước đến giờ đều giữ lời, hôm nay cũng coi như nàng đã lĩnh giáo rồi.Trong địa lao thật dài, chung quanh đều là mùi nấm mốc làm cho người ta ghê tởm.Không giống với phía ngoài ánh nắng tươi sáng, nơi này cực kỳ âm u!Ánh đèn ảm đạm, giống như lửa địa ngục, lúc sáng lúc tối, làm cho người ta không nhịn được rợn cả tóc gáy.Lộ Nhi run rẩy khẽ ngẩng đầu lên, muốn nhìn vẻ mặt Hướng Quân một chút, có phải giống như sứ giả địa ngục vô tình lạnh như băng từ điện Diêm la hay không.Nhưng dưới chân có cảm giác hẫng, Lộ Nhi khẩn trương hô to một tiếng.Ngang hông căng thẳng, hắn hơi cúi đầu, trong đôi mắt lạnh có chút tức giận:“Nhìn đường!”Lộ Nhi cuống quít ổn định thân thể, vừa rồi thật may là hắ đỡ mình, bằng không. . . . . .Nên nói tiếng cám ơn sao?Há mồm, lại ngậm lại, hai chữ “Cám ơn” rất đơn giản, nhưng lúc này nàng không thể nào nói ra khỏi miệng!Là hắn mang mình tới nơi này, vừa rồi hắn cũng nên có trách nhiệm, đầu sỏ gây nên là hắn!
Lộ Nhi biết, Hướng Quân nói gặp người, không phải là đơn giản là gặp mà thôi!
Hắn muốn làm cái gì?
Gặp người nào? Cha mẹ, họ hàng của Lộ Châu?
Hoặc là, là người rất quan trọng đối với Lộ Châu?
Muốn cự tuyệt, nhưng Lộ Nhi rõ ràng hơn ai hết, hiện tại nàng không có quyền cự tuyệt!
Hướng Quân làm việc từ trước đến giờ đều là như thế, ngang ngược và quyết đoán!
Không nên cãi lời!
Tứ công công đi theo, tay Lộ Nhi căng thẳng, cúi đầu vừa nhìn, là một bàn tay trắng nõn lắm lấy tay mình——
Đó là Hướng Quân, xúc giác lạnh như băng nhắc nhở nàng, muốn rút ra!
Nhưng nỗ lực mấy lần, kết quả chính là hắn càng nắm chặt hơn, tay Lộ Nhi đau hơn!
“Đau. . . . . .”
Rốt cục ngưng vùng vẫy vô ích, Lộ Nhi chấp nhận hô.
“Không nên cãi lời ta! Nữ nhân, nàng phải nhớ cho kỹ!”
Hài lòng nhìn tay nhỏ bé cực kỳ ôn nhuận, ấm áp, giống như ấm lô, cực kỳ thoải mái.
Hướng Quân kinh ngạc nhìn bóng dáng nhỏ bé bên cạnh, không nghĩ tới tay của nữ nhân cũng có thể thoải mái như vậy, hắn lần đầu tiên biết đến. . . . . .
“Ta biết!”
Thở dài không cam lòng không oán, Lộ Nhi hiểu, Hướng Quân nói chuyện từ trước đến giờ đều giữ lời, hôm nay cũng coi như nàng đã lĩnh giáo rồi.
Trong địa lao thật dài, chung quanh đều là mùi nấm mốc làm cho người ta ghê tởm.
Không giống với phía ngoài ánh nắng tươi sáng, nơi này cực kỳ âm u!
Ánh đèn ảm đạm, giống như lửa địa ngục, lúc sáng lúc tối, làm cho người ta không nhịn được rợn cả tóc gáy.
Lộ Nhi run rẩy khẽ ngẩng đầu lên, muốn nhìn vẻ mặt Hướng Quân một chút, có phải giống như sứ giả địa ngục vô tình lạnh như băng từ điện Diêm la hay không.
Nhưng dưới chân có cảm giác hẫng, Lộ Nhi khẩn trương hô to một tiếng.
Ngang hông căng thẳng, hắn hơi cúi đầu, trong đôi mắt lạnh có chút tức giận:
“Nhìn đường!”
Lộ Nhi cuống quít ổn định thân thể, vừa rồi thật may là hắ đỡ mình, bằng không. . . . . .
Nên nói tiếng cám ơn sao?
Há mồm, lại ngậm lại, hai chữ “Cám ơn” rất đơn giản, nhưng lúc này nàng không thể nào nói ra khỏi miệng!
Là hắn mang mình tới nơi này, vừa rồi hắn cũng nên có trách nhiệm, đầu sỏ gây nên là hắn!
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Lộ Nhi biết, Hướng Quân nói gặp người, không phải là đơn giản là gặp mà thôi!Hắn muốn làm cái gì?Gặp người nào? Cha mẹ, họ hàng của Lộ Châu?Hoặc là, là người rất quan trọng đối với Lộ Châu?Muốn cự tuyệt, nhưng Lộ Nhi rõ ràng hơn ai hết, hiện tại nàng không có quyền cự tuyệt!Hướng Quân làm việc từ trước đến giờ đều là như thế, ngang ngược và quyết đoán!Không nên cãi lời!Tứ công công đi theo, tay Lộ Nhi căng thẳng, cúi đầu vừa nhìn, là một bàn tay trắng nõn lắm lấy tay mình——Đó là Hướng Quân, xúc giác lạnh như băng nhắc nhở nàng, muốn rút ra!Nhưng nỗ lực mấy lần, kết quả chính là hắn càng nắm chặt hơn, tay Lộ Nhi đau hơn!“Đau. . . . . .”Rốt cục ngưng vùng vẫy vô ích, Lộ Nhi chấp nhận hô.“Không nên cãi lời ta! Nữ nhân, nàng phải nhớ cho kỹ!”Hài lòng nhìn tay nhỏ bé cực kỳ ôn nhuận, ấm áp, giống như ấm lô, cực kỳ thoải mái.Hướng Quân kinh ngạc nhìn bóng dáng nhỏ bé bên cạnh, không nghĩ tới tay của nữ nhân cũng có thể thoải mái như vậy, hắn lần đầu tiên biết đến. . . . . .“Ta biết!”Thở dài không cam lòng không oán, Lộ Nhi hiểu, Hướng Quân nói chuyện từ trước đến giờ đều giữ lời, hôm nay cũng coi như nàng đã lĩnh giáo rồi.Trong địa lao thật dài, chung quanh đều là mùi nấm mốc làm cho người ta ghê tởm.Không giống với phía ngoài ánh nắng tươi sáng, nơi này cực kỳ âm u!Ánh đèn ảm đạm, giống như lửa địa ngục, lúc sáng lúc tối, làm cho người ta không nhịn được rợn cả tóc gáy.Lộ Nhi run rẩy khẽ ngẩng đầu lên, muốn nhìn vẻ mặt Hướng Quân một chút, có phải giống như sứ giả địa ngục vô tình lạnh như băng từ điện Diêm la hay không.Nhưng dưới chân có cảm giác hẫng, Lộ Nhi khẩn trương hô to một tiếng.Ngang hông căng thẳng, hắn hơi cúi đầu, trong đôi mắt lạnh có chút tức giận:“Nhìn đường!”Lộ Nhi cuống quít ổn định thân thể, vừa rồi thật may là hắ đỡ mình, bằng không. . . . . .Nên nói tiếng cám ơn sao?Há mồm, lại ngậm lại, hai chữ “Cám ơn” rất đơn giản, nhưng lúc này nàng không thể nào nói ra khỏi miệng!Là hắn mang mình tới nơi này, vừa rồi hắn cũng nên có trách nhiệm, đầu sỏ gây nên là hắn!