Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…
Quyển 6 - Chương 602: Đại Hôn Của Công Chúa 4
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… “Nương nương. . . . . .”Ô ô, thật ủy khuất, ngày hôm qua vốn là đau quá chừng, mà thái y bỏ đi càng thêm khoa trương chỉnh lệch cho nàng?Lúc ấy đau đến nỗi nàng thiếu chút nữa ngất đi, cắn răng để cho thái y chỉnh lại lần nữa, nàng cũng bị nhận hai lần đau khổ.“Ngoan, đừng khóc. . . . . .”Nhìn công chúa khóc đầy thương tâm, Hoàng thái hậu vội vàng an ủi, cũng thật là làm khó công chúa rồi, ở Đại Nguyệt không có một người nào, không có một thân nhân nào, tiểu cô nương bị ủy khuất nhớ nhà cũng là chuyện thường.“Nương nương, người cấp cho Văn Văn làm. . . . . .”“Mẫu hậu, mẫu hậu. . . . . .”Lời của Văn Văn còn chưa nói hết, vừa muốn cùng Hoàng thái hậu khóc lóc kể lể, Hoàng thượng liền vội vàng chạy vào, thậm chí hắn cũng không chú ý tới Văn Văn khóc lóc vô cùng đau khổ.“Hoàng thượng, sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”Hoàng thượng lên ngôi cũng đã nhiều năm, nhưng hốt hoảng giống như bây giờ, những lúc vội vã như vậy không nhiều lắm. Hoàng thái hậu ý thức được chuyện nghiêm trọng, gấp gáp từ trên ghế ngồi dậy.“Mẫu hậu. . . . . . . . . A, công chúa, cô cũng ở đây ư. . . . . .”Hoàng thượng vừa muốn mở miệng, mới nhìn đến công chúa đang khóc lóc làm rung động lòng người, hắn kinh ngạc nhìn nàng ta, vội vàng ngậm miệng.“Hoàng thượng, rốt cuộc là chuyện gì?”Chú ý tới thư tín Hoàng thượng cầm trong tay, Hoàng thái hậu cuống quít nhận lấy, vội vàng nhìn.Công chúa hơi ngẩng đầu, cũng thấy thư tín trong tay Hoàng thái hậu, màu sắc thư rất quen thuộc, cùng với của hoàng huynh gửi ình, hẳn là một dạng.Đó chính là thư của hoàng huynh, không biết trong thư hoàng huynh viết cái gì, nàng rất lo lắng, nhưng nàng cũng biết, thư của hoàng huynh, đối với mình bảo đảm vô hại!Hoàng thượng không tiếp tục nói hết, đó chính là kiêng dè mình, đạo lý này nàng hiểu, cho nên công chúa đứng lên, cáo từ nói:“Hoàng thượng, Hoàng thái hậu nương nương, Văn Văn cáo từ trước. . . . . .”
“Nương nương. . . . . .”
Ô ô, thật ủy khuất, ngày hôm qua vốn là đau quá chừng, mà thái y bỏ đi càng thêm khoa trương chỉnh lệch cho nàng?
Lúc ấy đau đến nỗi nàng thiếu chút nữa ngất đi, cắn răng để cho thái y chỉnh lại lần nữa, nàng cũng bị nhận hai lần đau khổ.
“Ngoan, đừng khóc. . . . . .”
Nhìn công chúa khóc đầy thương tâm, Hoàng thái hậu vội vàng an ủi, cũng thật là làm khó công chúa rồi, ở Đại Nguyệt không có một người nào, không có một thân nhân nào, tiểu cô nương bị ủy khuất nhớ nhà cũng là chuyện thường.
“Nương nương, người cấp cho Văn Văn làm. . . . . .”
“Mẫu hậu, mẫu hậu. . . . . .”
Lời của Văn Văn còn chưa nói hết, vừa muốn cùng Hoàng thái hậu khóc lóc kể lể, Hoàng thượng liền vội vàng chạy vào, thậm chí hắn cũng không chú ý tới Văn Văn khóc lóc vô cùng đau khổ.
“Hoàng thượng, sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
Hoàng thượng lên ngôi cũng đã nhiều năm, nhưng hốt hoảng giống như bây giờ, những lúc vội vã như vậy không nhiều lắm. Hoàng thái hậu ý thức được chuyện nghiêm trọng, gấp gáp từ trên ghế ngồi dậy.
“Mẫu hậu. . . . . . . . . A, công chúa, cô cũng ở đây ư. . . . . .”
Hoàng thượng vừa muốn mở miệng, mới nhìn đến công chúa đang khóc lóc làm rung động lòng người, hắn kinh ngạc nhìn nàng ta, vội vàng ngậm miệng.
“Hoàng thượng, rốt cuộc là chuyện gì?”
Chú ý tới thư tín Hoàng thượng cầm trong tay, Hoàng thái hậu cuống quít nhận lấy, vội vàng nhìn.
Công chúa hơi ngẩng đầu, cũng thấy thư tín trong tay Hoàng thái hậu, màu sắc thư rất quen thuộc, cùng với của hoàng huynh gửi ình, hẳn là một dạng.
Đó chính là thư của hoàng huynh, không biết trong thư hoàng huynh viết cái gì, nàng rất lo lắng, nhưng nàng cũng biết, thư của hoàng huynh, đối với mình bảo đảm vô hại!
Hoàng thượng không tiếp tục nói hết, đó chính là kiêng dè mình, đạo lý này nàng hiểu, cho nên công chúa đứng lên, cáo từ nói:
“Hoàng thượng, Hoàng thái hậu nương nương, Văn Văn cáo từ trước. . . . . .”
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… “Nương nương. . . . . .”Ô ô, thật ủy khuất, ngày hôm qua vốn là đau quá chừng, mà thái y bỏ đi càng thêm khoa trương chỉnh lệch cho nàng?Lúc ấy đau đến nỗi nàng thiếu chút nữa ngất đi, cắn răng để cho thái y chỉnh lại lần nữa, nàng cũng bị nhận hai lần đau khổ.“Ngoan, đừng khóc. . . . . .”Nhìn công chúa khóc đầy thương tâm, Hoàng thái hậu vội vàng an ủi, cũng thật là làm khó công chúa rồi, ở Đại Nguyệt không có một người nào, không có một thân nhân nào, tiểu cô nương bị ủy khuất nhớ nhà cũng là chuyện thường.“Nương nương, người cấp cho Văn Văn làm. . . . . .”“Mẫu hậu, mẫu hậu. . . . . .”Lời của Văn Văn còn chưa nói hết, vừa muốn cùng Hoàng thái hậu khóc lóc kể lể, Hoàng thượng liền vội vàng chạy vào, thậm chí hắn cũng không chú ý tới Văn Văn khóc lóc vô cùng đau khổ.“Hoàng thượng, sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”Hoàng thượng lên ngôi cũng đã nhiều năm, nhưng hốt hoảng giống như bây giờ, những lúc vội vã như vậy không nhiều lắm. Hoàng thái hậu ý thức được chuyện nghiêm trọng, gấp gáp từ trên ghế ngồi dậy.“Mẫu hậu. . . . . . . . . A, công chúa, cô cũng ở đây ư. . . . . .”Hoàng thượng vừa muốn mở miệng, mới nhìn đến công chúa đang khóc lóc làm rung động lòng người, hắn kinh ngạc nhìn nàng ta, vội vàng ngậm miệng.“Hoàng thượng, rốt cuộc là chuyện gì?”Chú ý tới thư tín Hoàng thượng cầm trong tay, Hoàng thái hậu cuống quít nhận lấy, vội vàng nhìn.Công chúa hơi ngẩng đầu, cũng thấy thư tín trong tay Hoàng thái hậu, màu sắc thư rất quen thuộc, cùng với của hoàng huynh gửi ình, hẳn là một dạng.Đó chính là thư của hoàng huynh, không biết trong thư hoàng huynh viết cái gì, nàng rất lo lắng, nhưng nàng cũng biết, thư của hoàng huynh, đối với mình bảo đảm vô hại!Hoàng thượng không tiếp tục nói hết, đó chính là kiêng dè mình, đạo lý này nàng hiểu, cho nên công chúa đứng lên, cáo từ nói:“Hoàng thượng, Hoàng thái hậu nương nương, Văn Văn cáo từ trước. . . . . .”