Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…
Quyển 6 - Chương 623: Lễ Chào Mừng Của Cục Cưng 2
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Tiếng khóc kinh thiên chợt vang lên, Lộ Nhi khẩn trương cúi đầu, chỉ thấy Oa Oa vốn đang yên lặng nhìn bầu trời, lúc này lại gào khóc.“Ha ha, là Oa Oa khóc. . . . . .”Lộ Nhi vội vàng lắc lư cánh tay, nhưng Oa Oa vẫn khóc như cũ, Hiên Vương cuống quít tiến lên vài bước, nhìn Oa Oa khóc đầy khoái chí, cười nhẹ nói:“Tiểu tử, nhớ cha con cũng không cần phải kích động như vậy chứ?”“Ha ha, vậy chàng còn không mau ôm con?”Lộ Nhi lẩm bẩm trách, nhìn Hiên Vương một cái, Ngưu tẩu vội tiếp gì đó trên tay Hiên Vương. Hắn ôm Oa Oa, Oa Oa mới ngừng khóc!Tiềm long tinh. . . . . .Trong đầu, chợt nghĩ đến lời của bọn họ, Oa Oa thật sự sẽ là tiềm long tinh hạ phàm sao?Sẽ là như vậy phải không?Hiện tại con mới ba tháng, cũng chưa tới một trăm ngày a, làm sao có thể sẽ. . . . . .Làm sao có thể sẽ hiểu được những thứ này? Hài tử lớn như vậy sẽ nhận thức sao? Nó sẽ biết ai là ai sao?Nhưng vừa vặn, nếu như mọi chuyện không phải là trùng hợp, vậy nó tất nhiên là nhận ra hắn!Mà thân phận mình không phải là đế vương, thật không có chút lợi nào!Không được, chuyện này không thể nói cho Lộ Nhi! Tuyệt đối không thể để cho Lộ Nhi biết.“Hiên, chàng mệt mỏi đi? Trời cũng tối rồi, chúng ta đi về trước đi!”Trở về, rất đơn giản, nhưng cước bộ của hắn, cũng là vạn phần nặng nề.“Ừ, đi thôi, Lộ Nhi!”Hiên Vương thu lại vẻ mặt u ám, thanh âm thật là bình tĩnh, chẳng qua là sầu lo trong đôi mắt kia, lại thẳng tắp rơi vào trong lòng Lộ Nhi, thật lâu vẫn không tan được.Trời, đã tối dần, chung quanh đây không có dã thú, cũng không nghe thấy bọn chúng kêu gào, ngay cả côn trùng cũng rất yên lặng, làm như không đành lòng quấy rầy sự tĩnh lặng này.Trên bàn cơm đầy tiếng hoan hô cuời nói, nhưng trở lại phòng ngủ, trong phòng đơn giản, lại tràn đầy nặng nề khó có thể đè nén.
Tiếng khóc kinh thiên chợt vang lên, Lộ Nhi khẩn trương cúi đầu, chỉ thấy Oa Oa vốn đang yên lặng nhìn bầu trời, lúc này lại gào khóc.
“Ha ha, là Oa Oa khóc. . . . . .”
Lộ Nhi vội vàng lắc lư cánh tay, nhưng Oa Oa vẫn khóc như cũ, Hiên Vương cuống quít tiến lên vài bước, nhìn Oa Oa khóc đầy khoái chí, cười nhẹ nói:
“Tiểu tử, nhớ cha con cũng không cần phải kích động như vậy chứ?”
“Ha ha, vậy chàng còn không mau ôm con?”
Lộ Nhi lẩm bẩm trách, nhìn Hiên Vương một cái, Ngưu tẩu vội tiếp gì đó trên tay Hiên Vương. Hắn ôm Oa Oa, Oa Oa mới ngừng khóc!
Tiềm long tinh. . . . . .
Trong đầu, chợt nghĩ đến lời của bọn họ, Oa Oa thật sự sẽ là tiềm long tinh hạ phàm sao?
Sẽ là như vậy phải không?
Hiện tại con mới ba tháng, cũng chưa tới một trăm ngày a, làm sao có thể sẽ. . . . . .
Làm sao có thể sẽ hiểu được những thứ này? Hài tử lớn như vậy sẽ nhận thức sao? Nó sẽ biết ai là ai sao?
Nhưng vừa vặn, nếu như mọi chuyện không phải là trùng hợp, vậy nó tất nhiên là nhận ra hắn!
Mà thân phận mình không phải là đế vương, thật không có chút lợi nào!
Không được, chuyện này không thể nói cho Lộ Nhi! Tuyệt đối không thể để cho Lộ Nhi biết.
“Hiên, chàng mệt mỏi đi? Trời cũng tối rồi, chúng ta đi về trước đi!”
Trở về, rất đơn giản, nhưng cước bộ của hắn, cũng là vạn phần nặng nề.
“Ừ, đi thôi, Lộ Nhi!”
Hiên Vương thu lại vẻ mặt u ám, thanh âm thật là bình tĩnh, chẳng qua là sầu lo trong đôi mắt kia, lại thẳng tắp rơi vào trong lòng Lộ Nhi, thật lâu vẫn không tan được.
Trời, đã tối dần, chung quanh đây không có dã thú, cũng không nghe thấy bọn chúng kêu gào, ngay cả côn trùng cũng rất yên lặng, làm như không đành lòng quấy rầy sự tĩnh lặng này.
Trên bàn cơm đầy tiếng hoan hô cuời nói, nhưng trở lại phòng ngủ, trong phòng đơn giản, lại tràn đầy nặng nề khó có thể đè nén.
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Tiếng khóc kinh thiên chợt vang lên, Lộ Nhi khẩn trương cúi đầu, chỉ thấy Oa Oa vốn đang yên lặng nhìn bầu trời, lúc này lại gào khóc.“Ha ha, là Oa Oa khóc. . . . . .”Lộ Nhi vội vàng lắc lư cánh tay, nhưng Oa Oa vẫn khóc như cũ, Hiên Vương cuống quít tiến lên vài bước, nhìn Oa Oa khóc đầy khoái chí, cười nhẹ nói:“Tiểu tử, nhớ cha con cũng không cần phải kích động như vậy chứ?”“Ha ha, vậy chàng còn không mau ôm con?”Lộ Nhi lẩm bẩm trách, nhìn Hiên Vương một cái, Ngưu tẩu vội tiếp gì đó trên tay Hiên Vương. Hắn ôm Oa Oa, Oa Oa mới ngừng khóc!Tiềm long tinh. . . . . .Trong đầu, chợt nghĩ đến lời của bọn họ, Oa Oa thật sự sẽ là tiềm long tinh hạ phàm sao?Sẽ là như vậy phải không?Hiện tại con mới ba tháng, cũng chưa tới một trăm ngày a, làm sao có thể sẽ. . . . . .Làm sao có thể sẽ hiểu được những thứ này? Hài tử lớn như vậy sẽ nhận thức sao? Nó sẽ biết ai là ai sao?Nhưng vừa vặn, nếu như mọi chuyện không phải là trùng hợp, vậy nó tất nhiên là nhận ra hắn!Mà thân phận mình không phải là đế vương, thật không có chút lợi nào!Không được, chuyện này không thể nói cho Lộ Nhi! Tuyệt đối không thể để cho Lộ Nhi biết.“Hiên, chàng mệt mỏi đi? Trời cũng tối rồi, chúng ta đi về trước đi!”Trở về, rất đơn giản, nhưng cước bộ của hắn, cũng là vạn phần nặng nề.“Ừ, đi thôi, Lộ Nhi!”Hiên Vương thu lại vẻ mặt u ám, thanh âm thật là bình tĩnh, chẳng qua là sầu lo trong đôi mắt kia, lại thẳng tắp rơi vào trong lòng Lộ Nhi, thật lâu vẫn không tan được.Trời, đã tối dần, chung quanh đây không có dã thú, cũng không nghe thấy bọn chúng kêu gào, ngay cả côn trùng cũng rất yên lặng, làm như không đành lòng quấy rầy sự tĩnh lặng này.Trên bàn cơm đầy tiếng hoan hô cuời nói, nhưng trở lại phòng ngủ, trong phòng đơn giản, lại tràn đầy nặng nề khó có thể đè nén.