Tác giả:

Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…

Quyển 7 - Chương 859: Có Chỗ Nào Không Phục?

Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Phu nhân lạnh lùng nhìn, mới chừng hai mươi cái tát mà thôi, không chết được.Hương Linh choáng đầu hoa mắt, trên mặt đau rát, nàng dùng sức vùng vẫy, nhưng nữ nhân kia quá khỏe, nàng làm thế nào cũng không thể giãy giụa được. . . . . .Căm hận nhìn nụ cười khẩy của nàng ta, tốt hơn là không nên vùng dậy, bằng không. . . . . .“Hừ, sao vậy? Có chỗ nào không phục sao? Hương Linh, ngươi đúng là người đàn bà hư hỏng mà Hiên Vương không cần, đi theo Lư thị vệ có phải tốt không, hử? Nhưng ngươi thật ti tiện, ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết, lại dám câu dẫn lão gia nhà chúng ta? Muốn vị trí của ta ư? Ngươi cũng không thử soi gương xem, với bộ dạng này ngươi có thể chắc chắn như vậy sao?”Hương Linh không cam lòng nhưng nàng cũng biết, nơi đây không phải là nơi nàng có thể khoe tài, nàng muốn trở về, rời khỏi nơi này mới tốt!“Thế nào? Không dám trừng ta sao? Sau này ngươi nhớ kỹ cho ta, trong cái nhà này, ai là chủ tử!”Thấy người ngồi phịch dưới đất không động đậy, phu nhân cười lạnh đi đến, dùng sức dẫm lên bàn tay trắng nõn khiến người hâm mộ làm cho Hương Linh đau đớn không nhịn được hô to.“Lần này, ta giữ lại gương mặt này, nếu có lần sau. . . . . . Hừ. . . . . .”Đau, đau chết mất. . . . . .Hương Linh nhịn đau giơ tay lên, chỉ thấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn đầy mảng bầm tím.Trên mặt cũng rất đau, mồ hôi lạnh chảy đầy người. Mới vừa kêu đau xong, giờ hơi động một chút lại đau đớn như khoét xương, đau cực kỳ. . . . . .“Tiểu thư. . . . . .”Tất cả mọi người đã rời đi, Tiểu Đóa bị bắt mới ôm bụng chạy vào ——Vừa rồi khi bọn họ đi ra ngoài, phu nhân hung hăng đá một cước vào bụng nàng!Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, Hương Linh xoay đầu lại, nhìn sắc mặt Tiểu Đóa cũng tái nhợt, nước mắt không nhịn được rơi xuống. . . . . .Nước mắt mằn mặn, rơi trên mặt, càng thêm đau đớn!

Phu nhân lạnh lùng nhìn, mới chừng hai mươi cái tát mà thôi, không chết được.

Hương Linh choáng đầu hoa mắt, trên mặt đau rát, nàng dùng sức vùng vẫy, nhưng nữ nhân kia quá khỏe, nàng làm thế nào cũng không thể giãy giụa được. . . . . .

Căm hận nhìn nụ cười khẩy của nàng ta, tốt hơn là không nên vùng dậy, bằng không. . . . . .

“Hừ, sao vậy? Có chỗ nào không phục sao? Hương Linh, ngươi đúng là người đàn bà hư hỏng mà Hiên Vương không cần, đi theo Lư thị vệ có phải tốt không, hử? Nhưng ngươi thật ti tiện, ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết, lại dám câu dẫn lão gia nhà chúng ta? Muốn vị trí của ta ư? Ngươi cũng không thử soi gương xem, với bộ dạng này ngươi có thể chắc chắn như vậy sao?”

Hương Linh không cam lòng nhưng nàng cũng biết, nơi đây không phải là nơi nàng có thể khoe tài, nàng muốn trở về, rời khỏi nơi này mới tốt!

“Thế nào? Không dám trừng ta sao? Sau này ngươi nhớ kỹ cho ta, trong cái nhà này, ai là chủ tử!”

Thấy người ngồi phịch dưới đất không động đậy, phu nhân cười lạnh đi đến, dùng sức dẫm lên bàn tay trắng nõn khiến người hâm mộ làm cho Hương Linh đau đớn không nhịn được hô to.

“Lần này, ta giữ lại gương mặt này, nếu có lần sau. . . . . . Hừ. . . . . .”

Đau, đau chết mất. . . . . .

Hương Linh nhịn đau giơ tay lên, chỉ thấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn đầy mảng bầm tím.

Trên mặt cũng rất đau, mồ hôi lạnh chảy đầy người. Mới vừa kêu đau xong, giờ hơi động một chút lại đau đớn như khoét xương, đau cực kỳ. . . . . .

“Tiểu thư. . . . . .”

Tất cả mọi người đã rời đi, Tiểu Đóa bị bắt mới ôm bụng chạy vào ——

Vừa rồi khi bọn họ đi ra ngoài, phu nhân hung hăng đá một cước vào bụng nàng!

Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, Hương Linh xoay đầu lại, nhìn sắc mặt Tiểu Đóa cũng tái nhợt, nước mắt không nhịn được rơi xuống. . . . . .

Nước mắt mằn mặn, rơi trên mặt, càng thêm đau đớn!

Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Phu nhân lạnh lùng nhìn, mới chừng hai mươi cái tát mà thôi, không chết được.Hương Linh choáng đầu hoa mắt, trên mặt đau rát, nàng dùng sức vùng vẫy, nhưng nữ nhân kia quá khỏe, nàng làm thế nào cũng không thể giãy giụa được. . . . . .Căm hận nhìn nụ cười khẩy của nàng ta, tốt hơn là không nên vùng dậy, bằng không. . . . . .“Hừ, sao vậy? Có chỗ nào không phục sao? Hương Linh, ngươi đúng là người đàn bà hư hỏng mà Hiên Vương không cần, đi theo Lư thị vệ có phải tốt không, hử? Nhưng ngươi thật ti tiện, ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết, lại dám câu dẫn lão gia nhà chúng ta? Muốn vị trí của ta ư? Ngươi cũng không thử soi gương xem, với bộ dạng này ngươi có thể chắc chắn như vậy sao?”Hương Linh không cam lòng nhưng nàng cũng biết, nơi đây không phải là nơi nàng có thể khoe tài, nàng muốn trở về, rời khỏi nơi này mới tốt!“Thế nào? Không dám trừng ta sao? Sau này ngươi nhớ kỹ cho ta, trong cái nhà này, ai là chủ tử!”Thấy người ngồi phịch dưới đất không động đậy, phu nhân cười lạnh đi đến, dùng sức dẫm lên bàn tay trắng nõn khiến người hâm mộ làm cho Hương Linh đau đớn không nhịn được hô to.“Lần này, ta giữ lại gương mặt này, nếu có lần sau. . . . . . Hừ. . . . . .”Đau, đau chết mất. . . . . .Hương Linh nhịn đau giơ tay lên, chỉ thấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn đầy mảng bầm tím.Trên mặt cũng rất đau, mồ hôi lạnh chảy đầy người. Mới vừa kêu đau xong, giờ hơi động một chút lại đau đớn như khoét xương, đau cực kỳ. . . . . .“Tiểu thư. . . . . .”Tất cả mọi người đã rời đi, Tiểu Đóa bị bắt mới ôm bụng chạy vào ——Vừa rồi khi bọn họ đi ra ngoài, phu nhân hung hăng đá một cước vào bụng nàng!Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, Hương Linh xoay đầu lại, nhìn sắc mặt Tiểu Đóa cũng tái nhợt, nước mắt không nhịn được rơi xuống. . . . . .Nước mắt mằn mặn, rơi trên mặt, càng thêm đau đớn!

Quyển 7 - Chương 859: Có Chỗ Nào Không Phục?