Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…
Quyển 7 - Chương 861: Tự Có Tính Toán
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… “Gia, có muốn tiếp tục hay không?”Nhìn hai người rẽ vào cái sân nho nhỏ, nam tử vẫn đứng trên nóc nhà thấp giọng hỏi.“Không cần, không nghĩ tới đến bây giờ cô ta vẫn luôn u mê không chịu tỉnh ngộ. . . . .”Nam tử lạnh lùng xua tay, trên gương mặt tuấn dật mang theo chút lạnh lẽo:“Thử nhìn xem, xem bước kế tiếp cô ta định làm gì. . . . . .”“Gia, chuyện này. . . . . .”“Ta tự có tính toán. . . . . .”Thân ảnh chợt lóe, giống như đám mây trắng lướt qua trước mắt, bóng dáng tiêu sái tuấn dật đã sớm biến mất!“Aiz, một nữ nhân vô dụng mà thôi, thật không hiểu gia muốn làm gì?”Nam tử lầm bầm oán trách một tiếng nhưng cũng không dám kháng lệnh chủ tử, lời của chủ tử chính là thánh chỉ, đối với bọn họ mà nói là như vậy.“Lẩu ư, quan trọng nhất là thịt, thái mỏng một chút, thật mỏng, đúng. . . .”Trong phòng bếp Lộ Nhi vội đến vội đi, Bảo Bảo ở bên cạnh thỉnh thoảng lại mỉm cười nhìn Lộ Nhi đang bận rộn, thầm nói người mẹ này thật là thú vị.Cải trắng, đậu hũ, nấm. . . . . .Có rất nhiều đồ cần chuẩn bị, mà Bảo Bảo đứng đó chả thấy động đậy gì, Lộ Nhi kinh ngạc vô cùng:Không phải là nó cũng không biết làm chứ? Nếu như biết làm, sao có thể đứng bất động như thế chứ?Hừ, tiểu tử này, chỉ biết ba hoa!Lộ Nhi bĩu môi khinh thường, mọi người trong phòng bếp tò mò nhìn Lộ Nhi bày biện rau cỏ gì đó, thứ như vậy cũng có thể ăn sao?“Bối Bối. . . . . .”Lộ Nhi hừ cổ họng, khẽ kêu một tiếng, Bối Bối vui vẻ vội vàng chạy tới, hưng phấn hỏi:“Nương, chuyện gì ạ . . . . .”
“Gia, có muốn tiếp tục hay không?”
Nhìn hai người rẽ vào cái sân nho nhỏ, nam tử vẫn đứng trên nóc nhà thấp giọng hỏi.
“Không cần, không nghĩ tới đến bây giờ cô ta vẫn luôn u mê không chịu tỉnh ngộ. . . . .”
Nam tử lạnh lùng xua tay, trên gương mặt tuấn dật mang theo chút lạnh lẽo:
“Thử nhìn xem, xem bước kế tiếp cô ta định làm gì. . . . . .”
“Gia, chuyện này. . . . . .”
“Ta tự có tính toán. . . . . .”
Thân ảnh chợt lóe, giống như đám mây trắng lướt qua trước mắt, bóng dáng tiêu sái tuấn dật đã sớm biến mất!
“Aiz, một nữ nhân vô dụng mà thôi, thật không hiểu gia muốn làm gì?”
Nam tử lầm bầm oán trách một tiếng nhưng cũng không dám kháng lệnh chủ tử, lời của chủ tử chính là thánh chỉ, đối với bọn họ mà nói là như vậy.
“Lẩu ư, quan trọng nhất là thịt, thái mỏng một chút, thật mỏng, đúng. . . .”
Trong phòng bếp Lộ Nhi vội đến vội đi, Bảo Bảo ở bên cạnh thỉnh thoảng lại mỉm cười nhìn Lộ Nhi đang bận rộn, thầm nói người mẹ này thật là thú vị.
Cải trắng, đậu hũ, nấm. . . . . .
Có rất nhiều đồ cần chuẩn bị, mà Bảo Bảo đứng đó chả thấy động đậy gì, Lộ Nhi kinh ngạc vô cùng:
Không phải là nó cũng không biết làm chứ? Nếu như biết làm, sao có thể đứng bất động như thế chứ?
Hừ, tiểu tử này, chỉ biết ba hoa!
Lộ Nhi bĩu môi khinh thường, mọi người trong phòng bếp tò mò nhìn Lộ Nhi bày biện rau cỏ gì đó, thứ như vậy cũng có thể ăn sao?
“Bối Bối. . . . . .”
Lộ Nhi hừ cổ họng, khẽ kêu một tiếng, Bối Bối vui vẻ vội vàng chạy tới, hưng phấn hỏi:
“Nương, chuyện gì ạ . . . . .”
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… “Gia, có muốn tiếp tục hay không?”Nhìn hai người rẽ vào cái sân nho nhỏ, nam tử vẫn đứng trên nóc nhà thấp giọng hỏi.“Không cần, không nghĩ tới đến bây giờ cô ta vẫn luôn u mê không chịu tỉnh ngộ. . . . .”Nam tử lạnh lùng xua tay, trên gương mặt tuấn dật mang theo chút lạnh lẽo:“Thử nhìn xem, xem bước kế tiếp cô ta định làm gì. . . . . .”“Gia, chuyện này. . . . . .”“Ta tự có tính toán. . . . . .”Thân ảnh chợt lóe, giống như đám mây trắng lướt qua trước mắt, bóng dáng tiêu sái tuấn dật đã sớm biến mất!“Aiz, một nữ nhân vô dụng mà thôi, thật không hiểu gia muốn làm gì?”Nam tử lầm bầm oán trách một tiếng nhưng cũng không dám kháng lệnh chủ tử, lời của chủ tử chính là thánh chỉ, đối với bọn họ mà nói là như vậy.“Lẩu ư, quan trọng nhất là thịt, thái mỏng một chút, thật mỏng, đúng. . . .”Trong phòng bếp Lộ Nhi vội đến vội đi, Bảo Bảo ở bên cạnh thỉnh thoảng lại mỉm cười nhìn Lộ Nhi đang bận rộn, thầm nói người mẹ này thật là thú vị.Cải trắng, đậu hũ, nấm. . . . . .Có rất nhiều đồ cần chuẩn bị, mà Bảo Bảo đứng đó chả thấy động đậy gì, Lộ Nhi kinh ngạc vô cùng:Không phải là nó cũng không biết làm chứ? Nếu như biết làm, sao có thể đứng bất động như thế chứ?Hừ, tiểu tử này, chỉ biết ba hoa!Lộ Nhi bĩu môi khinh thường, mọi người trong phòng bếp tò mò nhìn Lộ Nhi bày biện rau cỏ gì đó, thứ như vậy cũng có thể ăn sao?“Bối Bối. . . . . .”Lộ Nhi hừ cổ họng, khẽ kêu một tiếng, Bối Bối vui vẻ vội vàng chạy tới, hưng phấn hỏi:“Nương, chuyện gì ạ . . . . .”