Tác giả:

Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…

Quyển 7 - Chương 866: Lo Lắng

Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Càng nghĩ Lộ Nhi càng cảm thấy có khả năng, Lộ Châu không chết, nàng vẫn luôn cảm giác được.Nhưng nếu cô ấy thật sự xuyên đến hiện đại, không biết một cô gái cổ đại sẽ kiếm sống như thế nào?Đối với cô gái Lộ Châu đó, Lộ Nhi chợt có chút lo lắng ——Nếu như cô ấy rơi vào nhà mình thì thật may mắn, nhất định mẹ sẽ chăm sóc cho cô ấy, nhưng ngộ nhỡ. . . . . .Vừa nghĩ như thế lại thấy Hướng Quân cũng rất đáng thương , haiz, nếu như. . . . . .Lộ Nhi thở dài, nếu như đúng là vậy, chính nàng có lỗi với Hướng Quân rồi!Con của Lộ Châu mới đúng là xương thịt của Hướng Quân, mà chính hắn. . . . . .“Mẹ, thật ra chuyện này cũng không biết chính xác, mẹ không nên lo lắng. . . . . .”Bảo Bảo thở dài, là mẹ quá mềm lòng, mặc dù Lộ Châu đó thật sự đến hiện đại, nhưng có quan hệ gì tới mẹ đâu?Hơn nữa chuyện này không ai biết rõ, bởi vì không ai trong hai người có thể đến hiện đại kiểm chứng.“Cũng đúng, Bảo Bảo, thật ra Hướng Quân cũng rất đáng thương . . . . . .”Nghĩ đến sự cố chấp của Hướng Quân, trong lòng Lộ Nhi có chút bất an, chắc hẳn Hướng Quân cũng rất nhớ tới con hắn đi?“Mẹ, cha đã về . . . .”Thấy hai thân ảnh một lớn một nhỏ đi đến, Bảo Bảo hưng phấn chạy tới, Lộ Nhi cũng nhếch mày, nàng muốn xem Hiên Vương thấy những thứ này sẽ có biểu cảm gì.“Lộ Nhi, chúng ta. . . . . .”Thấy đồ trên bàn, Hiên Vương kinh ngạc nhìn Lộ Nhi, nàng ha ha cười:“Lẩu đó, là đồ bên kia. . . . . .”“Là chỗ của nàng ư?”Chỉ thấy Bảo Bảo thuần thục nổi lửa, nơi này không có cồn, thật may là có than củi, đốt cũng rất dễ dàng.Hô một tiếng, lửa bốc lên, cả nhà đã ngồi xuống, cũng không cần nha đầu phục vụ gì hết, chẳng phải người xưa đã nói, tự mình bắt tay làm cơm no áo ấm sao?

Càng nghĩ Lộ Nhi càng cảm thấy có khả năng, Lộ Châu không chết, nàng vẫn luôn cảm giác được.

Nhưng nếu cô ấy thật sự xuyên đến hiện đại, không biết một cô gái cổ đại sẽ kiếm sống như thế nào?

Đối với cô gái Lộ Châu đó, Lộ Nhi chợt có chút lo lắng ——

Nếu như cô ấy rơi vào nhà mình thì thật may mắn, nhất định mẹ sẽ chăm sóc cho cô ấy, nhưng ngộ nhỡ. . . . . .

Vừa nghĩ như thế lại thấy Hướng Quân cũng rất đáng thương , haiz, nếu như. . . . . .

Lộ Nhi thở dài, nếu như đúng là vậy, chính nàng có lỗi với Hướng Quân rồi!

Con của Lộ Châu mới đúng là xương thịt của Hướng Quân, mà chính hắn. . . . . .

“Mẹ, thật ra chuyện này cũng không biết chính xác, mẹ không nên lo lắng. . . . . .”

Bảo Bảo thở dài, là mẹ quá mềm lòng, mặc dù Lộ Châu đó thật sự đến hiện đại, nhưng có quan hệ gì tới mẹ đâu?

Hơn nữa chuyện này không ai biết rõ, bởi vì không ai trong hai người có thể đến hiện đại kiểm chứng.

“Cũng đúng, Bảo Bảo, thật ra Hướng Quân cũng rất đáng thương . . . . . .”

Nghĩ đến sự cố chấp của Hướng Quân, trong lòng Lộ Nhi có chút bất an, chắc hẳn Hướng Quân cũng rất nhớ tới con hắn đi?

“Mẹ, cha đã về . . . .”

Thấy hai thân ảnh một lớn một nhỏ đi đến, Bảo Bảo hưng phấn chạy tới, Lộ Nhi cũng nhếch mày, nàng muốn xem Hiên Vương thấy những thứ này sẽ có biểu cảm gì.

“Lộ Nhi, chúng ta. . . . . .”

Thấy đồ trên bàn, Hiên Vương kinh ngạc nhìn Lộ Nhi, nàng ha ha cười:

“Lẩu đó, là đồ bên kia. . . . . .”

“Là chỗ của nàng ư?”

Chỉ thấy Bảo Bảo thuần thục nổi lửa, nơi này không có cồn, thật may là có than củi, đốt cũng rất dễ dàng.

Hô một tiếng, lửa bốc lên, cả nhà đã ngồi xuống, cũng không cần nha đầu phục vụ gì hết, chẳng phải người xưa đã nói, tự mình bắt tay làm cơm no áo ấm sao?

Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Càng nghĩ Lộ Nhi càng cảm thấy có khả năng, Lộ Châu không chết, nàng vẫn luôn cảm giác được.Nhưng nếu cô ấy thật sự xuyên đến hiện đại, không biết một cô gái cổ đại sẽ kiếm sống như thế nào?Đối với cô gái Lộ Châu đó, Lộ Nhi chợt có chút lo lắng ——Nếu như cô ấy rơi vào nhà mình thì thật may mắn, nhất định mẹ sẽ chăm sóc cho cô ấy, nhưng ngộ nhỡ. . . . . .Vừa nghĩ như thế lại thấy Hướng Quân cũng rất đáng thương , haiz, nếu như. . . . . .Lộ Nhi thở dài, nếu như đúng là vậy, chính nàng có lỗi với Hướng Quân rồi!Con của Lộ Châu mới đúng là xương thịt của Hướng Quân, mà chính hắn. . . . . .“Mẹ, thật ra chuyện này cũng không biết chính xác, mẹ không nên lo lắng. . . . . .”Bảo Bảo thở dài, là mẹ quá mềm lòng, mặc dù Lộ Châu đó thật sự đến hiện đại, nhưng có quan hệ gì tới mẹ đâu?Hơn nữa chuyện này không ai biết rõ, bởi vì không ai trong hai người có thể đến hiện đại kiểm chứng.“Cũng đúng, Bảo Bảo, thật ra Hướng Quân cũng rất đáng thương . . . . . .”Nghĩ đến sự cố chấp của Hướng Quân, trong lòng Lộ Nhi có chút bất an, chắc hẳn Hướng Quân cũng rất nhớ tới con hắn đi?“Mẹ, cha đã về . . . .”Thấy hai thân ảnh một lớn một nhỏ đi đến, Bảo Bảo hưng phấn chạy tới, Lộ Nhi cũng nhếch mày, nàng muốn xem Hiên Vương thấy những thứ này sẽ có biểu cảm gì.“Lộ Nhi, chúng ta. . . . . .”Thấy đồ trên bàn, Hiên Vương kinh ngạc nhìn Lộ Nhi, nàng ha ha cười:“Lẩu đó, là đồ bên kia. . . . . .”“Là chỗ của nàng ư?”Chỉ thấy Bảo Bảo thuần thục nổi lửa, nơi này không có cồn, thật may là có than củi, đốt cũng rất dễ dàng.Hô một tiếng, lửa bốc lên, cả nhà đã ngồi xuống, cũng không cần nha đầu phục vụ gì hết, chẳng phải người xưa đã nói, tự mình bắt tay làm cơm no áo ấm sao?

Quyển 7 - Chương 866: Lo Lắng