Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…
Quyển 7 - Chương 870: Ai Dám Ngăn Ta
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Cha à, mẹ à, dù sao thì bờ hồ cũng là nơi công cộng, hai người muốn thân thiết thì tìm một chỗ không người được không?Thiếu nhi không nên nhìn, thiếu nhi không nên nhìn a!Có điều dám chắc là Bảo Bảo không thuộc về thành phần thiếu nhi đó!“Ca ca, buổi tối chúng ta sẽ chơi gì vậy. . . . . . . . . . .”Trẻ con năm tuổi, trong thế giới của bọn nó tràn đầy vui chơi, chỉ có chơi mà thôi.Nhưng Bảo Bảo không phải đứa trẻ năm tuổi, đối mặt với Bối Bối nhỏ tuổi, có lúc Bảo Bảo cũng cảm thấy không còn gì để nói!Ngây thơ, đứa trẻ lớn từng này rồi, vẫn nên ngây thơ như vậy sao?“Cha nương đang bàn bạc, lát nữa sẽ biết. . . . . .”Bất đắc dĩ giải thích, hắn cũng không biết cha mẹ bàn bạc ra sao, nhưng. . . . . .Buổi tối ư, ai biết sẽ có cái gì để chơi? Nói không chừng bọn họ sẽ bận rộn làm chuyện riêng ý. Dù sao cha vẫn là người trẻ tuổi, không phải sao?Dụ dỗ Bối Bối đến chỗ Đại Ngưu thúc thúc báo cáo, tìm lý do xong Bảo Bảo liền chạy ra ngoài, bây giờ vẫn còn sớm, hắn muốn đi xem Cái Bang kia.“Chủ tử. . . . . .”Vừa muốn ra cửa, một nam tử áo đen bay xuống, thanh âm cực kỳ cung kính:“Chủ tử, Vương gia có lệnh. . . . . .”Vừa định nói Vương gia dặn không để cho người đi ra ngoài nhưng làm sao Bảo Bảo sẽ cho hắn cơ hội nói chứ? Hắn nhếch mày rậm, ánh mắt lạnh lùng nhìn nam tử kia:“Dẫn ta đi ra ngoài!”“Chủ tử, Vương gia đã dặn. . . . . .”Hắc y nhân bất an nhìn Bảo Bảo, hài tử nhỏ như vậy nhưng hơi thở lạnh lùng trên người cũng không kém Vương gia là bao, không trách được hắn là thái tử mệnh định?“Vương gia dặn ngươi hạn chế tự do của ta sao?”Gương mặt hắc y nhân tối sầm, quản chế tự do của chủ tử ư, không phải đây cũng là một cái tội sao.“Chuyện này. . . . . .”“Ta muốn đi ra ngoài, hoặc là ngươi theo ta, thầm bảo vệ ta, hoặc là ngươi đến chỗ cha ta báo lại, ta đi ra ngoài trước. . . . . .”
Cha à, mẹ à, dù sao thì bờ hồ cũng là nơi công cộng, hai người muốn thân thiết thì tìm một chỗ không người được không?
Thiếu nhi không nên nhìn, thiếu nhi không nên nhìn a!
Có điều dám chắc là Bảo Bảo không thuộc về thành phần thiếu nhi đó!
“Ca ca, buổi tối chúng ta sẽ chơi gì vậy. . . . . . . . . . .”
Trẻ con năm tuổi, trong thế giới của bọn nó tràn đầy vui chơi, chỉ có chơi mà thôi.
Nhưng Bảo Bảo không phải đứa trẻ năm tuổi, đối mặt với Bối Bối nhỏ tuổi, có lúc Bảo Bảo cũng cảm thấy không còn gì để nói!
Ngây thơ, đứa trẻ lớn từng này rồi, vẫn nên ngây thơ như vậy sao?
“Cha nương đang bàn bạc, lát nữa sẽ biết. . . . . .”
Bất đắc dĩ giải thích, hắn cũng không biết cha mẹ bàn bạc ra sao, nhưng. . . . . .
Buổi tối ư, ai biết sẽ có cái gì để chơi? Nói không chừng bọn họ sẽ bận rộn làm chuyện riêng ý. Dù sao cha vẫn là người trẻ tuổi, không phải sao?
Dụ dỗ Bối Bối đến chỗ Đại Ngưu thúc thúc báo cáo, tìm lý do xong Bảo Bảo liền chạy ra ngoài, bây giờ vẫn còn sớm, hắn muốn đi xem Cái Bang kia.
“Chủ tử. . . . . .”
Vừa muốn ra cửa, một nam tử áo đen bay xuống, thanh âm cực kỳ cung kính:
“Chủ tử, Vương gia có lệnh. . . . . .”
Vừa định nói Vương gia dặn không để cho người đi ra ngoài nhưng làm sao Bảo Bảo sẽ cho hắn cơ hội nói chứ? Hắn nhếch mày rậm, ánh mắt lạnh lùng nhìn nam tử kia:
“Dẫn ta đi ra ngoài!”
“Chủ tử, Vương gia đã dặn. . . . . .”
Hắc y nhân bất an nhìn Bảo Bảo, hài tử nhỏ như vậy nhưng hơi thở lạnh lùng trên người cũng không kém Vương gia là bao, không trách được hắn là thái tử mệnh định?
“Vương gia dặn ngươi hạn chế tự do của ta sao?”
Gương mặt hắc y nhân tối sầm, quản chế tự do của chủ tử ư, không phải đây cũng là một cái tội sao.
“Chuyện này. . . . . .”
“Ta muốn đi ra ngoài, hoặc là ngươi theo ta, thầm bảo vệ ta, hoặc là ngươi đến chỗ cha ta báo lại, ta đi ra ngoài trước. . . . . .”
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Cha à, mẹ à, dù sao thì bờ hồ cũng là nơi công cộng, hai người muốn thân thiết thì tìm một chỗ không người được không?Thiếu nhi không nên nhìn, thiếu nhi không nên nhìn a!Có điều dám chắc là Bảo Bảo không thuộc về thành phần thiếu nhi đó!“Ca ca, buổi tối chúng ta sẽ chơi gì vậy. . . . . . . . . . .”Trẻ con năm tuổi, trong thế giới của bọn nó tràn đầy vui chơi, chỉ có chơi mà thôi.Nhưng Bảo Bảo không phải đứa trẻ năm tuổi, đối mặt với Bối Bối nhỏ tuổi, có lúc Bảo Bảo cũng cảm thấy không còn gì để nói!Ngây thơ, đứa trẻ lớn từng này rồi, vẫn nên ngây thơ như vậy sao?“Cha nương đang bàn bạc, lát nữa sẽ biết. . . . . .”Bất đắc dĩ giải thích, hắn cũng không biết cha mẹ bàn bạc ra sao, nhưng. . . . . .Buổi tối ư, ai biết sẽ có cái gì để chơi? Nói không chừng bọn họ sẽ bận rộn làm chuyện riêng ý. Dù sao cha vẫn là người trẻ tuổi, không phải sao?Dụ dỗ Bối Bối đến chỗ Đại Ngưu thúc thúc báo cáo, tìm lý do xong Bảo Bảo liền chạy ra ngoài, bây giờ vẫn còn sớm, hắn muốn đi xem Cái Bang kia.“Chủ tử. . . . . .”Vừa muốn ra cửa, một nam tử áo đen bay xuống, thanh âm cực kỳ cung kính:“Chủ tử, Vương gia có lệnh. . . . . .”Vừa định nói Vương gia dặn không để cho người đi ra ngoài nhưng làm sao Bảo Bảo sẽ cho hắn cơ hội nói chứ? Hắn nhếch mày rậm, ánh mắt lạnh lùng nhìn nam tử kia:“Dẫn ta đi ra ngoài!”“Chủ tử, Vương gia đã dặn. . . . . .”Hắc y nhân bất an nhìn Bảo Bảo, hài tử nhỏ như vậy nhưng hơi thở lạnh lùng trên người cũng không kém Vương gia là bao, không trách được hắn là thái tử mệnh định?“Vương gia dặn ngươi hạn chế tự do của ta sao?”Gương mặt hắc y nhân tối sầm, quản chế tự do của chủ tử ư, không phải đây cũng là một cái tội sao.“Chuyện này. . . . . .”“Ta muốn đi ra ngoài, hoặc là ngươi theo ta, thầm bảo vệ ta, hoặc là ngươi đến chỗ cha ta báo lại, ta đi ra ngoài trước. . . . . .”