Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…
Quyển 7 - Chương 879: Đi Ra
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… “Ha ha. . . . . . Bảo Bảo, mẹ cũng hiểu mà, chỉ là hiện tại thân phận của con rất đặc biệt. Con cũng biết đó, mẹ sợ bọn họ đến báo ân sẽ bị người có tâm kế lợi dụng.”Aiz, có quyền lực thì có gì tốt chứ? Làm chuyện gì cũng lo này sợ kia, còn không bằng làm dân chúng bình thường vui vẻ hơn ư?Lộ Nhi cảm khái còn Bảo Bảo lạnh mặt, trong thanh âm mang theo lạnh lùng khó nén:“Tốt nhất không nên như vậy. . . . . . Nếu như bọn họ dám, con tuyệt đối. . . . . .”Câu nói kế tiếp chưa nói xong, Hiên Vương mặt lạnh đi vào, hai mắt tức giận nhìn Bảo Bảo, mới lớn bằng từng này mà đã chạy khỏi nhà.“Hiên Vương, chắc chàng mệt rồi? Uống nước. . . . . .”Nhìn sắc mặt đen sì dọa người, Lộ Nhi vội vàng rót chén nước đưa lên, đây là lần đầu tiên Hiên Vương tức giận với Bảo Bảo, không thể nặng lời được.“Hừ. . . . . . Ra ngoài bằng cách nào?”Hiên Vương không vui nhìn Bảo Bảo, dù không ra bằng cửa chính thì bản thân hắn cũng không có khả năng trèo tường, xem ra tiểu tử này có trợ thủ.“Đương nhiên là Bảo Bảo đi ra . . . . . . . .”Lộ Nhi ha ha cười, không phải là đi ra chẳng lẽ là chui chuồng chó?Hả, cũng không thể nào, nàng ở trong phủ đã nhiều năm như vậy, làm sao lại không hề biết chỗ nào có chuồng chó chứ?“Hừ. . . . . . Là —— sao?”Hai chữ cuối cùng cắn đặc biệt nặng, giọng nói kia rõ ràng là không tin?“Hiên, đương nhiên là Bảo Bảo đi ra . . . . . .”Bắt được cánh tay Hiên Vương, mắt đẹp lại không ngừng nháy nháy, Bảo Bảo, con chuồn trước đi, mẹ sẽ lo tiếp!“Lộ Nhi, mắt nàng không sao chứ?”Đáng tiếc Bảo Bảo còn chưa kịp hành động, Hiên Vương đã phát hiện tiểu xiếc của Lộ Nhi, hắn ra vẻ không biết gì, hỏi cực kỳ nghiêm túc.
“Ha ha. . . . . . Bảo Bảo, mẹ cũng hiểu mà, chỉ là hiện tại thân phận của con rất đặc biệt. Con cũng biết đó, mẹ sợ bọn họ đến báo ân sẽ bị người có tâm kế lợi dụng.”
Aiz, có quyền lực thì có gì tốt chứ? Làm chuyện gì cũng lo này sợ kia, còn không bằng làm dân chúng bình thường vui vẻ hơn ư?
Lộ Nhi cảm khái còn Bảo Bảo lạnh mặt, trong thanh âm mang theo lạnh lùng khó nén:
“Tốt nhất không nên như vậy. . . . . . Nếu như bọn họ dám, con tuyệt đối. . . . . .”
Câu nói kế tiếp chưa nói xong, Hiên Vương mặt lạnh đi vào, hai mắt tức giận nhìn Bảo Bảo, mới lớn bằng từng này mà đã chạy khỏi nhà.
“Hiên Vương, chắc chàng mệt rồi? Uống nước. . . . . .”
Nhìn sắc mặt đen sì dọa người, Lộ Nhi vội vàng rót chén nước đưa lên, đây là lần đầu tiên Hiên Vương tức giận với Bảo Bảo, không thể nặng lời được.
“Hừ. . . . . . Ra ngoài bằng cách nào?”
Hiên Vương không vui nhìn Bảo Bảo, dù không ra bằng cửa chính thì bản thân hắn cũng không có khả năng trèo tường, xem ra tiểu tử này có trợ thủ.
“Đương nhiên là Bảo Bảo đi ra . . . . . . . .”
Lộ Nhi ha ha cười, không phải là đi ra chẳng lẽ là chui chuồng chó?
Hả, cũng không thể nào, nàng ở trong phủ đã nhiều năm như vậy, làm sao lại không hề biết chỗ nào có chuồng chó chứ?
“Hừ. . . . . . Là —— sao?”
Hai chữ cuối cùng cắn đặc biệt nặng, giọng nói kia rõ ràng là không tin?
“Hiên, đương nhiên là Bảo Bảo đi ra . . . . . .”
Bắt được cánh tay Hiên Vương, mắt đẹp lại không ngừng nháy nháy, Bảo Bảo, con chuồn trước đi, mẹ sẽ lo tiếp!
“Lộ Nhi, mắt nàng không sao chứ?”
Đáng tiếc Bảo Bảo còn chưa kịp hành động, Hiên Vương đã phát hiện tiểu xiếc của Lộ Nhi, hắn ra vẻ không biết gì, hỏi cực kỳ nghiêm túc.
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… “Ha ha. . . . . . Bảo Bảo, mẹ cũng hiểu mà, chỉ là hiện tại thân phận của con rất đặc biệt. Con cũng biết đó, mẹ sợ bọn họ đến báo ân sẽ bị người có tâm kế lợi dụng.”Aiz, có quyền lực thì có gì tốt chứ? Làm chuyện gì cũng lo này sợ kia, còn không bằng làm dân chúng bình thường vui vẻ hơn ư?Lộ Nhi cảm khái còn Bảo Bảo lạnh mặt, trong thanh âm mang theo lạnh lùng khó nén:“Tốt nhất không nên như vậy. . . . . . Nếu như bọn họ dám, con tuyệt đối. . . . . .”Câu nói kế tiếp chưa nói xong, Hiên Vương mặt lạnh đi vào, hai mắt tức giận nhìn Bảo Bảo, mới lớn bằng từng này mà đã chạy khỏi nhà.“Hiên Vương, chắc chàng mệt rồi? Uống nước. . . . . .”Nhìn sắc mặt đen sì dọa người, Lộ Nhi vội vàng rót chén nước đưa lên, đây là lần đầu tiên Hiên Vương tức giận với Bảo Bảo, không thể nặng lời được.“Hừ. . . . . . Ra ngoài bằng cách nào?”Hiên Vương không vui nhìn Bảo Bảo, dù không ra bằng cửa chính thì bản thân hắn cũng không có khả năng trèo tường, xem ra tiểu tử này có trợ thủ.“Đương nhiên là Bảo Bảo đi ra . . . . . . . .”Lộ Nhi ha ha cười, không phải là đi ra chẳng lẽ là chui chuồng chó?Hả, cũng không thể nào, nàng ở trong phủ đã nhiều năm như vậy, làm sao lại không hề biết chỗ nào có chuồng chó chứ?“Hừ. . . . . . Là —— sao?”Hai chữ cuối cùng cắn đặc biệt nặng, giọng nói kia rõ ràng là không tin?“Hiên, đương nhiên là Bảo Bảo đi ra . . . . . .”Bắt được cánh tay Hiên Vương, mắt đẹp lại không ngừng nháy nháy, Bảo Bảo, con chuồn trước đi, mẹ sẽ lo tiếp!“Lộ Nhi, mắt nàng không sao chứ?”Đáng tiếc Bảo Bảo còn chưa kịp hành động, Hiên Vương đã phát hiện tiểu xiếc của Lộ Nhi, hắn ra vẻ không biết gì, hỏi cực kỳ nghiêm túc.