Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…
Quyển 7 - Chương 881: Chế Độ Làm Tám Tiếng
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Lộ Nhi lo lắng nhìn Hiên Vương, hắn chỉ lắc đầu một cái:“Cũng sẽ không đơn giản như vậy. Lộ Nhi, ta hỏi thị vệ kia xem, nàng gọi các con đi ăn cơm đi. . . . . . . . . . . .”“Hiên, vậy lúc ăn cơm chàng cũng đừng nói nặng lời. Con đã lớn rồi, da mặt mỏng. . . . . .”Hiên Vương khổ sở cười, người lớn, hài tử năm tuổi là lớn người, nói ra ai tin tưởng chứ.Nhưng đây là sự thật, chuyện thực hắn và Lộ Nhi đều biết!Hiên Vương nghỉ ngơi nửa ngày, cuộc sống sau này càng thêm bận rộn, chuyện lên đường được quyết định ở ba ngày sau.Mà Lộ Nhi cùng Bảo Bảo thương Hiên Vương quá mệt mỏi, hai người cũng vào cung làm bạn, vụng trộm giúp Hiên Vương sửa sang lại tấu chương ở ngự thư phòng.Bình thường Hoàng thượng hạ triều vào buổi trưa, các đại thần đều ăn chút cơm ở nhà nên vẫn chống đỡ được.Nhưng nhà nàng lại không như vậy, Lộ Nhi thầm nghĩ, nếu về sau Bảo Bảo cầm quyền, hắn có thể đổi chế độ làm việc tám tiếng hay không?Về sau đại thần sẽ dựa vào ngày làm, từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, buổi trưa có thời gian nghỉ ngơi, cảm giác đó thật tốt.Nghĩ đi nghĩ lại, Lộ Nhi lại cười thành tiếng.“Mẹ. . . . . .”Đang tập trung tinh thần sửa sang lại tấu chương, Bảo Bảo chợt nghe thấy tiếng cười, không hiểu quay đầu lại, không nghĩ tới vừa hay nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của Lộ Nhi, hắn không vui nhíu mày, kêu mấy tiếng.“Á. . . . . .”Lộ Nhi rốt cục phục hồi lại tinh thần, thấy Bảo Bảo nhìn chằm chằm mình, nhìn lại tấu chương trong tay, cười khan nói:“Xin lỗi, mất tập trung!”
Lộ Nhi lo lắng nhìn Hiên Vương, hắn chỉ lắc đầu một cái:
“Cũng sẽ không đơn giản như vậy. Lộ Nhi, ta hỏi thị vệ kia xem, nàng gọi các con đi ăn cơm đi. . . . . . . . . . . .”
“Hiên, vậy lúc ăn cơm chàng cũng đừng nói nặng lời. Con đã lớn rồi, da mặt mỏng. . . . . .”
Hiên Vương khổ sở cười, người lớn, hài tử năm tuổi là lớn người, nói ra ai tin tưởng chứ.
Nhưng đây là sự thật, chuyện thực hắn và Lộ Nhi đều biết!
Hiên Vương nghỉ ngơi nửa ngày, cuộc sống sau này càng thêm bận rộn, chuyện lên đường được quyết định ở ba ngày sau.
Mà Lộ Nhi cùng Bảo Bảo thương Hiên Vương quá mệt mỏi, hai người cũng vào cung làm bạn, vụng trộm giúp Hiên Vương sửa sang lại tấu chương ở ngự thư phòng.
Bình thường Hoàng thượng hạ triều vào buổi trưa, các đại thần đều ăn chút cơm ở nhà nên vẫn chống đỡ được.
Nhưng nhà nàng lại không như vậy, Lộ Nhi thầm nghĩ, nếu về sau Bảo Bảo cầm quyền, hắn có thể đổi chế độ làm việc tám tiếng hay không?
Về sau đại thần sẽ dựa vào ngày làm, từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, buổi trưa có thời gian nghỉ ngơi, cảm giác đó thật tốt.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lộ Nhi lại cười thành tiếng.
“Mẹ. . . . . .”
Đang tập trung tinh thần sửa sang lại tấu chương, Bảo Bảo chợt nghe thấy tiếng cười, không hiểu quay đầu lại, không nghĩ tới vừa hay nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của Lộ Nhi, hắn không vui nhíu mày, kêu mấy tiếng.
“Á. . . . . .”
Lộ Nhi rốt cục phục hồi lại tinh thần, thấy Bảo Bảo nhìn chằm chằm mình, nhìn lại tấu chương trong tay, cười khan nói:
“Xin lỗi, mất tập trung!”
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Lộ Nhi lo lắng nhìn Hiên Vương, hắn chỉ lắc đầu một cái:“Cũng sẽ không đơn giản như vậy. Lộ Nhi, ta hỏi thị vệ kia xem, nàng gọi các con đi ăn cơm đi. . . . . . . . . . . .”“Hiên, vậy lúc ăn cơm chàng cũng đừng nói nặng lời. Con đã lớn rồi, da mặt mỏng. . . . . .”Hiên Vương khổ sở cười, người lớn, hài tử năm tuổi là lớn người, nói ra ai tin tưởng chứ.Nhưng đây là sự thật, chuyện thực hắn và Lộ Nhi đều biết!Hiên Vương nghỉ ngơi nửa ngày, cuộc sống sau này càng thêm bận rộn, chuyện lên đường được quyết định ở ba ngày sau.Mà Lộ Nhi cùng Bảo Bảo thương Hiên Vương quá mệt mỏi, hai người cũng vào cung làm bạn, vụng trộm giúp Hiên Vương sửa sang lại tấu chương ở ngự thư phòng.Bình thường Hoàng thượng hạ triều vào buổi trưa, các đại thần đều ăn chút cơm ở nhà nên vẫn chống đỡ được.Nhưng nhà nàng lại không như vậy, Lộ Nhi thầm nghĩ, nếu về sau Bảo Bảo cầm quyền, hắn có thể đổi chế độ làm việc tám tiếng hay không?Về sau đại thần sẽ dựa vào ngày làm, từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, buổi trưa có thời gian nghỉ ngơi, cảm giác đó thật tốt.Nghĩ đi nghĩ lại, Lộ Nhi lại cười thành tiếng.“Mẹ. . . . . .”Đang tập trung tinh thần sửa sang lại tấu chương, Bảo Bảo chợt nghe thấy tiếng cười, không hiểu quay đầu lại, không nghĩ tới vừa hay nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của Lộ Nhi, hắn không vui nhíu mày, kêu mấy tiếng.“Á. . . . . .”Lộ Nhi rốt cục phục hồi lại tinh thần, thấy Bảo Bảo nhìn chằm chằm mình, nhìn lại tấu chương trong tay, cười khan nói:“Xin lỗi, mất tập trung!”