Tác giả:

Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…

Quyển 7 - Chương 890: Bảo Bảo Thật Hiểu Chuyện

Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Bảo Bảo ha ha cười nói:“Nương, con đến chỗ Hoàng nãi nãi chờ nhé, con không đi cùng đâu!”Hừ, nữ nhân nói chuyện, hắn qua đó làm gì. Bảo Bảo không kiên nhẫn nghĩ thầm.“Ừ, vậy con đi trước đi!”Trong cung cũng không xảy ra chuyện gì, Lộ Nhi rất yên tâm.“Bảo Bảo thật hiểu chuyện. . . . . .”Nhìn thân ảnh nho nhỏ kia, Hoàng hậu hâm mộ nói, ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng dáng Bảo Bảo cho đến khi Bảo Bảo đi khuất tầm mắt.“San San, Như Ý cũng rất hiểu chuyện. . . . . .”Nàng vẫn cho rằng Như Ý là con gái của Hoàng hậu nhưng sau khi nghe Hiên Vương nói, Lộ Nhi cũng không dám lừa mình dối người nữa.Nàng sẽ không cười trên nỗi đau của người khác, cũng sẽ không giễu cợt San San !Hơn nữa, từng ấy năm trôi qua như vậy, nàng cũng chỉ có một Bảo Bảo mà thôi, sợ rằng về sau cũng chỉ có một đứa con này.“Lộ Nhi, Như Ý rất tốt nhưng dù sao cũng không phải là. . . . . .”Đôi mắt đỏ lên, San San thiếu chút nữa rơi lệ, Lộ Nhi thở dài, thấp giọng an ủi:“San San, thật ra cũng giống nhau, cô nhìn Bối Bối xem, cũng đâu phải con đẻ của tôi? Nhưng sống chung đã lâu, cũng giống như ruột thịt của mình vậy, đều là con của mình. . . . .”Có lẽ những lời này không sai, nhưng. . . . . .Nhưng nàng thật sự không biết nên an ủi San San thế nào mới phải, nàng chỉ có một đứa con nhưng dẫu sao cũng đã có một đứa, còn San San có thể vĩnh viễn không có quyền lợi của một người mẹ.Phụ nữ ai mà không khát vọng có một đứa con của chính mình? Mà San San, mặc dù trở thành Hoàng hậu tôn quý nhưng. . . . . .“Đúng vậy, Bối Bối cũng rất ngoan đó?”Hoàng hậu thản nhiên cười một tiếng, thật ra có hài tử hay không cũng không quan trọng, hiện tại nàng chỉ muốn nhanh giải hết độc trên người Hoàng thượng, chỉ cần Hoàng thượng có thể sống thật khỏe mạnh cũng đủ rồi.

Bảo Bảo ha ha cười nói:

“Nương, con đến chỗ Hoàng nãi nãi chờ nhé, con không đi cùng đâu!”

Hừ, nữ nhân nói chuyện, hắn qua đó làm gì. Bảo Bảo không kiên nhẫn nghĩ thầm.

“Ừ, vậy con đi trước đi!”

Trong cung cũng không xảy ra chuyện gì, Lộ Nhi rất yên tâm.

“Bảo Bảo thật hiểu chuyện. . . . . .”

Nhìn thân ảnh nho nhỏ kia, Hoàng hậu hâm mộ nói, ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng dáng Bảo Bảo cho đến khi Bảo Bảo đi khuất tầm mắt.

“San San, Như Ý cũng rất hiểu chuyện. . . . . .”

Nàng vẫn cho rằng Như Ý là con gái của Hoàng hậu nhưng sau khi nghe Hiên Vương nói, Lộ Nhi cũng không dám lừa mình dối người nữa.

Nàng sẽ không cười trên nỗi đau của người khác, cũng sẽ không giễu cợt San San !

Hơn nữa, từng ấy năm trôi qua như vậy, nàng cũng chỉ có một Bảo Bảo mà thôi, sợ rằng về sau cũng chỉ có một đứa con này.

“Lộ Nhi, Như Ý rất tốt nhưng dù sao cũng không phải là. . . . . .”

Đôi mắt đỏ lên, San San thiếu chút nữa rơi lệ, Lộ Nhi thở dài, thấp giọng an ủi:

“San San, thật ra cũng giống nhau, cô nhìn Bối Bối xem, cũng đâu phải con đẻ của tôi? Nhưng sống chung đã lâu, cũng giống như ruột thịt của mình vậy, đều là con của mình. . . . .”

Có lẽ những lời này không sai, nhưng. . . . . .

Nhưng nàng thật sự không biết nên an ủi San San thế nào mới phải, nàng chỉ có một đứa con nhưng dẫu sao cũng đã có một đứa, còn San San có thể vĩnh viễn không có quyền lợi của một người mẹ.

Phụ nữ ai mà không khát vọng có một đứa con của chính mình? Mà San San, mặc dù trở thành Hoàng hậu tôn quý nhưng. . . . . .

“Đúng vậy, Bối Bối cũng rất ngoan đó?”

Hoàng hậu thản nhiên cười một tiếng, thật ra có hài tử hay không cũng không quan trọng, hiện tại nàng chỉ muốn nhanh giải hết độc trên người Hoàng thượng, chỉ cần Hoàng thượng có thể sống thật khỏe mạnh cũng đủ rồi.

Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Bảo Bảo ha ha cười nói:“Nương, con đến chỗ Hoàng nãi nãi chờ nhé, con không đi cùng đâu!”Hừ, nữ nhân nói chuyện, hắn qua đó làm gì. Bảo Bảo không kiên nhẫn nghĩ thầm.“Ừ, vậy con đi trước đi!”Trong cung cũng không xảy ra chuyện gì, Lộ Nhi rất yên tâm.“Bảo Bảo thật hiểu chuyện. . . . . .”Nhìn thân ảnh nho nhỏ kia, Hoàng hậu hâm mộ nói, ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng dáng Bảo Bảo cho đến khi Bảo Bảo đi khuất tầm mắt.“San San, Như Ý cũng rất hiểu chuyện. . . . . .”Nàng vẫn cho rằng Như Ý là con gái của Hoàng hậu nhưng sau khi nghe Hiên Vương nói, Lộ Nhi cũng không dám lừa mình dối người nữa.Nàng sẽ không cười trên nỗi đau của người khác, cũng sẽ không giễu cợt San San !Hơn nữa, từng ấy năm trôi qua như vậy, nàng cũng chỉ có một Bảo Bảo mà thôi, sợ rằng về sau cũng chỉ có một đứa con này.“Lộ Nhi, Như Ý rất tốt nhưng dù sao cũng không phải là. . . . . .”Đôi mắt đỏ lên, San San thiếu chút nữa rơi lệ, Lộ Nhi thở dài, thấp giọng an ủi:“San San, thật ra cũng giống nhau, cô nhìn Bối Bối xem, cũng đâu phải con đẻ của tôi? Nhưng sống chung đã lâu, cũng giống như ruột thịt của mình vậy, đều là con của mình. . . . .”Có lẽ những lời này không sai, nhưng. . . . . .Nhưng nàng thật sự không biết nên an ủi San San thế nào mới phải, nàng chỉ có một đứa con nhưng dẫu sao cũng đã có một đứa, còn San San có thể vĩnh viễn không có quyền lợi của một người mẹ.Phụ nữ ai mà không khát vọng có một đứa con của chính mình? Mà San San, mặc dù trở thành Hoàng hậu tôn quý nhưng. . . . . .“Đúng vậy, Bối Bối cũng rất ngoan đó?”Hoàng hậu thản nhiên cười một tiếng, thật ra có hài tử hay không cũng không quan trọng, hiện tại nàng chỉ muốn nhanh giải hết độc trên người Hoàng thượng, chỉ cần Hoàng thượng có thể sống thật khỏe mạnh cũng đủ rồi.

Quyển 7 - Chương 890: Bảo Bảo Thật Hiểu Chuyện