Tác giả:

Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…

Quyển 7 - Chương 893: Chọc Cười Hoàng Thái Hậu 1

Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Nếu như Hiên Vương lên ngôi, đại thần đương nhiên sẽ bắt hắn tuyển tú khiến hậu cung phong phú, mặc dù nàng tuyệt đối tin tưởng Hiên Vương nhưng. . . . . .Những người đó rất phiền toái a, cho nên Bảo Bảo lên ngôi vẫn là tốt nhất, Bảo Bảo mới lớn như vậy, ít nhất trong vòng mười năm sẽ không phải tuyển tú.Trong lòng Lộ Nhi tính toán đâu ra đấy, lúc này Bảo Bảo lại không nhịn được hắt hơi một cái, Hoàng thái hậu quan tâm nhìn Bảo Bảo:“Bảo Bảo, sao vậy, không phải là bị cảm lạnh chứ?”Nhìn gương mặt từ ái này, Bảo Bảo vội vàng mỉm cười nói:“Hoàng nãi nãi, Bảo Bảo không sao, vừa rồi mũi hơi ngứa, cho nên. . . . . .”“Thật không? Nhưng hoàng nãi nãi không yên tâm a, nếu không gọi thái y tới xem một chút đi!”Hoàng thái hậu thốt ra lời này, Lưu công công thái giám bên người vội vàng lui ra, Bảo Bảo ngăn lại, nói:“Hoàng nãi nãi, Bảo Bảo thật sự không sao. Lưu công công, trở lại!”Bước chân đột nhiên đã thu trở lại, Lưu công công ha ha cười nói:“Chủ tử, Hoàng thái hậu cũng chỉ là quan tâm ngài, ngài không cần. . . . . .”“Ta thật sự không sao. Hoàng nãi nãi, ngày mai Bảo Bảo sẽ phải rời khỏi kinh thành, người phải chú ý giữ gìn sức khỏe nhé. . . . . . . . . . .”Chuyện hắn đi cùng cha mẹ, Hoàng thái hậu còn chưa biết đúng không? Không thể để ẹ nói với bà, Hoàng thái hậu vốn còn thành kiến với mẹ. . . . . .“Bảo Bảo, con nói gì vậy? Con muốn rời khỏi kinh thành? Đi đâu vậy?”Hoàng thái hậu căn bản cũng không nghĩ đến chuyện Bảo Bảo sẽ đi cùng họ, bởi vì Bảo Bảo chỉ là một đứa trẻ, hắn đi theo chẳng những không thể giúp gì còn khiến người phân tâm chiếu cố a.“Con cũng đi theo cha mà. Hoàng nãi nãi, Bảo Bảo mặc dù còn nhỏ, nhưng rất thông minh nha, con có thể giúp cha, có lẽ còn có thể nghĩ ra ý kiến hay cũng không chừng nha.”Bảo Bảo nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, thật ra hắn là hắc bạch lưỡng đạo đều ăn sạch, đùa tâm nhãn với cổ nhân chỉ là tiểu xảo mà thôi.

Nếu như Hiên Vương lên ngôi, đại thần đương nhiên sẽ bắt hắn tuyển tú khiến hậu cung phong phú, mặc dù nàng tuyệt đối tin tưởng Hiên Vương nhưng. . . . . .

Những người đó rất phiền toái a, cho nên Bảo Bảo lên ngôi vẫn là tốt nhất, Bảo Bảo mới lớn như vậy, ít nhất trong vòng mười năm sẽ không phải tuyển tú.

Trong lòng Lộ Nhi tính toán đâu ra đấy, lúc này Bảo Bảo lại không nhịn được hắt hơi một cái, Hoàng thái hậu quan tâm nhìn Bảo Bảo:

“Bảo Bảo, sao vậy, không phải là bị cảm lạnh chứ?”

Nhìn gương mặt từ ái này, Bảo Bảo vội vàng mỉm cười nói:

“Hoàng nãi nãi, Bảo Bảo không sao, vừa rồi mũi hơi ngứa, cho nên. . . . . .”

“Thật không? Nhưng hoàng nãi nãi không yên tâm a, nếu không gọi thái y tới xem một chút đi!”

Hoàng thái hậu thốt ra lời này, Lưu công công thái giám bên người vội vàng lui ra, Bảo Bảo ngăn lại, nói:

“Hoàng nãi nãi, Bảo Bảo thật sự không sao. Lưu công công, trở lại!”

Bước chân đột nhiên đã thu trở lại, Lưu công công ha ha cười nói:

“Chủ tử, Hoàng thái hậu cũng chỉ là quan tâm ngài, ngài không cần. . . . . .”

“Ta thật sự không sao. Hoàng nãi nãi, ngày mai Bảo Bảo sẽ phải rời khỏi kinh thành, người phải chú ý giữ gìn sức khỏe nhé. . . . . . . . . . .”

Chuyện hắn đi cùng cha mẹ, Hoàng thái hậu còn chưa biết đúng không? Không thể để ẹ nói với bà, Hoàng thái hậu vốn còn thành kiến với mẹ. . . . . .

“Bảo Bảo, con nói gì vậy? Con muốn rời khỏi kinh thành? Đi đâu vậy?”

Hoàng thái hậu căn bản cũng không nghĩ đến chuyện Bảo Bảo sẽ đi cùng họ, bởi vì Bảo Bảo chỉ là một đứa trẻ, hắn đi theo chẳng những không thể giúp gì còn khiến người phân tâm chiếu cố a.

“Con cũng đi theo cha mà. Hoàng nãi nãi, Bảo Bảo mặc dù còn nhỏ, nhưng rất thông minh nha, con có thể giúp cha, có lẽ còn có thể nghĩ ra ý kiến hay cũng không chừng nha.”

Bảo Bảo nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, thật ra hắn là hắc bạch lưỡng đạo đều ăn sạch, đùa tâm nhãn với cổ nhân chỉ là tiểu xảo mà thôi.

Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Nếu như Hiên Vương lên ngôi, đại thần đương nhiên sẽ bắt hắn tuyển tú khiến hậu cung phong phú, mặc dù nàng tuyệt đối tin tưởng Hiên Vương nhưng. . . . . .Những người đó rất phiền toái a, cho nên Bảo Bảo lên ngôi vẫn là tốt nhất, Bảo Bảo mới lớn như vậy, ít nhất trong vòng mười năm sẽ không phải tuyển tú.Trong lòng Lộ Nhi tính toán đâu ra đấy, lúc này Bảo Bảo lại không nhịn được hắt hơi một cái, Hoàng thái hậu quan tâm nhìn Bảo Bảo:“Bảo Bảo, sao vậy, không phải là bị cảm lạnh chứ?”Nhìn gương mặt từ ái này, Bảo Bảo vội vàng mỉm cười nói:“Hoàng nãi nãi, Bảo Bảo không sao, vừa rồi mũi hơi ngứa, cho nên. . . . . .”“Thật không? Nhưng hoàng nãi nãi không yên tâm a, nếu không gọi thái y tới xem một chút đi!”Hoàng thái hậu thốt ra lời này, Lưu công công thái giám bên người vội vàng lui ra, Bảo Bảo ngăn lại, nói:“Hoàng nãi nãi, Bảo Bảo thật sự không sao. Lưu công công, trở lại!”Bước chân đột nhiên đã thu trở lại, Lưu công công ha ha cười nói:“Chủ tử, Hoàng thái hậu cũng chỉ là quan tâm ngài, ngài không cần. . . . . .”“Ta thật sự không sao. Hoàng nãi nãi, ngày mai Bảo Bảo sẽ phải rời khỏi kinh thành, người phải chú ý giữ gìn sức khỏe nhé. . . . . . . . . . .”Chuyện hắn đi cùng cha mẹ, Hoàng thái hậu còn chưa biết đúng không? Không thể để ẹ nói với bà, Hoàng thái hậu vốn còn thành kiến với mẹ. . . . . .“Bảo Bảo, con nói gì vậy? Con muốn rời khỏi kinh thành? Đi đâu vậy?”Hoàng thái hậu căn bản cũng không nghĩ đến chuyện Bảo Bảo sẽ đi cùng họ, bởi vì Bảo Bảo chỉ là một đứa trẻ, hắn đi theo chẳng những không thể giúp gì còn khiến người phân tâm chiếu cố a.“Con cũng đi theo cha mà. Hoàng nãi nãi, Bảo Bảo mặc dù còn nhỏ, nhưng rất thông minh nha, con có thể giúp cha, có lẽ còn có thể nghĩ ra ý kiến hay cũng không chừng nha.”Bảo Bảo nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, thật ra hắn là hắc bạch lưỡng đạo đều ăn sạch, đùa tâm nhãn với cổ nhân chỉ là tiểu xảo mà thôi.

Quyển 7 - Chương 893: Chọc Cười Hoàng Thái Hậu 1