Tác giả:

Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…

Quyển 7 - Chương 896: Chọc Cười Hoàng Thái Hậu 4

Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Bảo Bảo lắc đầu một cái, chính mình không nhịn được che miệng nở nụ cười:“Hắn nói, tôi muốn hai chiếc. . . . . .”Ha ha. . . . . .Hoàng thái hậu cùng Lưu công công cũng không nhịn được nữa, vốn là một chuyện xưa không hài hước lắm, nhưng qua miệng Bảo Bảo lại sinh động như vậy, bọn họ muốn không cười cũng khó khăn a.“Vậy sau đó thì sao?”Cười xong rồi, cảm giác tâm tình cũng khá hơn nhiều, Hoàng thái hậu trìu mến nhìn Bảo Bảo nho nhỏ, hắn thật biết làm bà vui vẻ, cũng là phúc tinh của Đại Nguyệt bọn họ a.“Sau đó, con cũng không biết nữa. Nương chưa kể xong, nhưng con nghĩ chưởng quỹ kia nhất định sẽ hỏi, sao cậu không nói rõ hả, người nọ lại trả lời. . . . . .”“Ông có hỏi tôi đâu?” Ha ha. . . . . .Hoàng thái hậu nói thay Bảo Bảo, Bảo Bảo cười hì hì nói:“Con cũng nghĩ thế. . . . . .”“Hoàng thái hậu nương nương, Bảo Bảo?”Thật xa đã nghe thấy tiếng cười trong phòng, Lộ Nhi cùng San San liếc mắt nhìn nhau, lúc đi vào, chỉ thấy Bảo Bảo vùi trong ngực Hoàng thái hậu, ánh mắt cười cong lên, đáng yêu không tả được.“Nương. . . . . .”Thấy Lộ Nhi, Bảo Bảo vội vàng chạy tới, nắm tayLộ Nhi, gương mặt đắc ý.“Bảo Bảo, chỉ thấy nương con thôi, không thấy ta à. . . . . .”San San mỉm cười nhìn Bảo Bảo, đứa bé này rất biết chọc cười, nhưng không biết tại sao, đối với mình nó không nóng không lạnh, không thân mật như khi cùng Hoàng thái hậu bọn họ.“Hoàng bá mẫu. . . . . .”Bảo Bảo kêu một tiếng, người vẫn dính lấy Lộ Nhi, Lộ Nhi khẽ cười nói:“Bảo Bảo, vừa rồi đang làm gì vậy? Nhìn con chọc Hoàng nãi nãi. . . . . .”“Ha ha, nương, con kể lại chuyện cười của nương cho hoàng nãi nãi nghe nha, mọi người cũng cảm thấy rất buồn cười đó. . . . . .”Nói xong đắc ý nhìn Lộ Nhi.Hoàng thái hậu mặc dù không thích mẹ lắm, nhưng đối với hắn bà cũng không có ác ý, hắn nhất định sẽ cải thiện quan hệ giữa mẹ và Hoàng thái hậu.

Bảo Bảo lắc đầu một cái, chính mình không nhịn được che miệng nở nụ cười:

“Hắn nói, tôi muốn hai chiếc. . . . . .”

Ha ha. . . . . .

Hoàng thái hậu cùng Lưu công công cũng không nhịn được nữa, vốn là một chuyện xưa không hài hước lắm, nhưng qua miệng Bảo Bảo lại sinh động như vậy, bọn họ muốn không cười cũng khó khăn a.

“Vậy sau đó thì sao?”

Cười xong rồi, cảm giác tâm tình cũng khá hơn nhiều, Hoàng thái hậu trìu mến nhìn Bảo Bảo nho nhỏ, hắn thật biết làm bà vui vẻ, cũng là phúc tinh của Đại Nguyệt bọn họ a.

“Sau đó, con cũng không biết nữa. Nương chưa kể xong, nhưng con nghĩ chưởng quỹ kia nhất định sẽ hỏi, sao cậu không nói rõ hả, người nọ lại trả lời. . . . . .”

“Ông có hỏi tôi đâu?” Ha ha. . . . . .

Hoàng thái hậu nói thay Bảo Bảo, Bảo Bảo cười hì hì nói:

“Con cũng nghĩ thế. . . . . .”

“Hoàng thái hậu nương nương, Bảo Bảo?”

Thật xa đã nghe thấy tiếng cười trong phòng, Lộ Nhi cùng San San liếc mắt nhìn nhau, lúc đi vào, chỉ thấy Bảo Bảo vùi trong ngực Hoàng thái hậu, ánh mắt cười cong lên, đáng yêu không tả được.

“Nương. . . . . .”

Thấy Lộ Nhi, Bảo Bảo vội vàng chạy tới, nắm tayLộ Nhi, gương mặt đắc ý.

“Bảo Bảo, chỉ thấy nương con thôi, không thấy ta à. . . . . .”

San San mỉm cười nhìn Bảo Bảo, đứa bé này rất biết chọc cười, nhưng không biết tại sao, đối với mình nó không nóng không lạnh, không thân mật như khi cùng Hoàng thái hậu bọn họ.

“Hoàng bá mẫu. . . . . .”

Bảo Bảo kêu một tiếng, người vẫn dính lấy Lộ Nhi, Lộ Nhi khẽ cười nói:

“Bảo Bảo, vừa rồi đang làm gì vậy? Nhìn con chọc Hoàng nãi nãi. . . . . .”

“Ha ha, nương, con kể lại chuyện cười của nương cho hoàng nãi nãi nghe nha, mọi người cũng cảm thấy rất buồn cười đó. . . . . .”Nói xong đắc ý nhìn Lộ Nhi.

Hoàng thái hậu mặc dù không thích mẹ lắm, nhưng đối với hắn bà cũng không có ác ý, hắn nhất định sẽ cải thiện quan hệ giữa mẹ và Hoàng thái hậu.

Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Bảo Bảo lắc đầu một cái, chính mình không nhịn được che miệng nở nụ cười:“Hắn nói, tôi muốn hai chiếc. . . . . .”Ha ha. . . . . .Hoàng thái hậu cùng Lưu công công cũng không nhịn được nữa, vốn là một chuyện xưa không hài hước lắm, nhưng qua miệng Bảo Bảo lại sinh động như vậy, bọn họ muốn không cười cũng khó khăn a.“Vậy sau đó thì sao?”Cười xong rồi, cảm giác tâm tình cũng khá hơn nhiều, Hoàng thái hậu trìu mến nhìn Bảo Bảo nho nhỏ, hắn thật biết làm bà vui vẻ, cũng là phúc tinh của Đại Nguyệt bọn họ a.“Sau đó, con cũng không biết nữa. Nương chưa kể xong, nhưng con nghĩ chưởng quỹ kia nhất định sẽ hỏi, sao cậu không nói rõ hả, người nọ lại trả lời. . . . . .”“Ông có hỏi tôi đâu?” Ha ha. . . . . .Hoàng thái hậu nói thay Bảo Bảo, Bảo Bảo cười hì hì nói:“Con cũng nghĩ thế. . . . . .”“Hoàng thái hậu nương nương, Bảo Bảo?”Thật xa đã nghe thấy tiếng cười trong phòng, Lộ Nhi cùng San San liếc mắt nhìn nhau, lúc đi vào, chỉ thấy Bảo Bảo vùi trong ngực Hoàng thái hậu, ánh mắt cười cong lên, đáng yêu không tả được.“Nương. . . . . .”Thấy Lộ Nhi, Bảo Bảo vội vàng chạy tới, nắm tayLộ Nhi, gương mặt đắc ý.“Bảo Bảo, chỉ thấy nương con thôi, không thấy ta à. . . . . .”San San mỉm cười nhìn Bảo Bảo, đứa bé này rất biết chọc cười, nhưng không biết tại sao, đối với mình nó không nóng không lạnh, không thân mật như khi cùng Hoàng thái hậu bọn họ.“Hoàng bá mẫu. . . . . .”Bảo Bảo kêu một tiếng, người vẫn dính lấy Lộ Nhi, Lộ Nhi khẽ cười nói:“Bảo Bảo, vừa rồi đang làm gì vậy? Nhìn con chọc Hoàng nãi nãi. . . . . .”“Ha ha, nương, con kể lại chuyện cười của nương cho hoàng nãi nãi nghe nha, mọi người cũng cảm thấy rất buồn cười đó. . . . . .”Nói xong đắc ý nhìn Lộ Nhi.Hoàng thái hậu mặc dù không thích mẹ lắm, nhưng đối với hắn bà cũng không có ác ý, hắn nhất định sẽ cải thiện quan hệ giữa mẹ và Hoàng thái hậu.

Quyển 7 - Chương 896: Chọc Cười Hoàng Thái Hậu 4