Bạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ…
Quyển 7 - Chương 903: Thiếp Thân Nha Đầu
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Tiếng ồn ào khiến cho công chúa không nhịn được quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên dẫn theo một bé gái khoảng năm sáu tuổi, vẻ mặt vội vàng giải thích, cũng không biết rốt cuộc muốn làm gì.Thật tò mò mà? Một ánh mắt sắc bén nhìn lại, công chúa vội vàng đi về phía trước mấy bước, len lén nấp vào một chỗ vắng người qua lại ——Bọn họ là ai? Đại công tử trong miệng bọn họ là . . . . .Không thể nào? Chẳng lẽ là đứa trẻ kia?Đứa trẻ mà cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng gặp mặt?Nhưng khi nhìn người đàn ông kia đã biết không phải là dạng người tử tế gì rồi, sao Lộ Nhi có thể mặc cho con mình tiếp xúc với loại người như thế?Công chúa cảm thấy có chút không đúng, nhưng nhìn thị vệ của Vương phủ mặc dù đang đuổi người, nhưng gương mặt không hề tức giận, chẳng lẽ thật sự đã có chuyện gì xảy ra sao?Quên đi, hay là đợi lát nữa hỏi sau vậy?Công chúa nén lại sự tò mò, nhìn người đàn ông và thị vệ đôi co thật lâu, đến cuối cùng bé gái kia cũng khóc, người đàn ông đó mới không cam lòng rời đi.“Cái con nha đầu này, hầu hạ công tử là chuyện vinh dự cỡ nào, mày khóc lóc cái gì?”Nếu như con gái của y có thể trở thành thiếp thân nha đầu cho đứa trẻ đó vậy chẳng phải y đã kiếm được món hời lớn?Đi tới đi lui trên đường, tùy ý nói ra quan hệ của mình với bọn họ, ai mà không phải cúi đầu khom lưng cười hì hì lấy lòng mình chứ?Về phần đánh bạc à? Vậy cũng hời rồi, có con gái giúp y kiếm tiền, ăn ngon uống ngon, y còn phải đánh cược gì nữa.“Cha, ca ca đó không có ở đây . . . . . .”Vãn Vãn oan ức nhìn cha mình, cũng không biết cha bị làm sao, mấy ngày nay mê muội lại đột nhiên lôi mình ra ngoài, nói muốn đưa mình đến Vương phủ làm nha đầu.Mẹ nói mình còn nhỏ như vậy, làm sao có thể hầu hạ người khác chứ?Nhưng cha lại bảo nhỏ cũng không sao, kết duyên cùng chủ nhân là chuyện tốt. . . . .
Tiếng ồn ào khiến cho công chúa không nhịn được quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên dẫn theo một bé gái khoảng năm sáu tuổi, vẻ mặt vội vàng giải thích, cũng không biết rốt cuộc muốn làm gì.
Thật tò mò mà? Một ánh mắt sắc bén nhìn lại, công chúa vội vàng đi về phía trước mấy bước, len lén nấp vào một chỗ vắng người qua lại ——
Bọn họ là ai? Đại công tử trong miệng bọn họ là . . . . .
Không thể nào? Chẳng lẽ là đứa trẻ kia?
Đứa trẻ mà cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng gặp mặt?
Nhưng khi nhìn người đàn ông kia đã biết không phải là dạng người tử tế gì rồi, sao Lộ Nhi có thể mặc cho con mình tiếp xúc với loại người như thế?
Công chúa cảm thấy có chút không đúng, nhưng nhìn thị vệ của Vương phủ mặc dù đang đuổi người, nhưng gương mặt không hề tức giận, chẳng lẽ thật sự đã có chuyện gì xảy ra sao?
Quên đi, hay là đợi lát nữa hỏi sau vậy?
Công chúa nén lại sự tò mò, nhìn người đàn ông và thị vệ đôi co thật lâu, đến cuối cùng bé gái kia cũng khóc, người đàn ông đó mới không cam lòng rời đi.
“Cái con nha đầu này, hầu hạ công tử là chuyện vinh dự cỡ nào, mày khóc lóc cái gì?”
Nếu như con gái của y có thể trở thành thiếp thân nha đầu cho đứa trẻ đó vậy chẳng phải y đã kiếm được món hời lớn?
Đi tới đi lui trên đường, tùy ý nói ra quan hệ của mình với bọn họ, ai mà không phải cúi đầu khom lưng cười hì hì lấy lòng mình chứ?
Về phần đánh bạc à? Vậy cũng hời rồi, có con gái giúp y kiếm tiền, ăn ngon uống ngon, y còn phải đánh cược gì nữa.
“Cha, ca ca đó không có ở đây . . . . . .”
Vãn Vãn oan ức nhìn cha mình, cũng không biết cha bị làm sao, mấy ngày nay mê muội lại đột nhiên lôi mình ra ngoài, nói muốn đưa mình đến Vương phủ làm nha đầu.
Mẹ nói mình còn nhỏ như vậy, làm sao có thể hầu hạ người khác chứ?
Nhưng cha lại bảo nhỏ cũng không sao, kết duyên cùng chủ nhân là chuyện tốt. . . . .
Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên QuaTác giả: Hỏa HồngTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBạch Lộ Nhi, nữ, 23 tuổi. Còn chưa tới nửa năm đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại đầu năm nay, tốt nghiệp liền tượng trưng cho thất nghiệp —— Công việc tốt thật khó tìm, công việc không tốt nàng lại không muốn làm! Ô ô, mẹ bảo thủ giống như người thập niên bốn mươi năm mươi vậy, đến bây giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm** để cho nàng vào cơ quan chính phủ bưng chén vàng***! **luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm. *** ý nói là công việc lý tưởng. Nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, là sinh viên bình thường, chén vàng cơ quan chính phủ cứ như vậy hảo bưng sao? “Mẹ, hiện tại đã là năm bao nhiêu rồi? Là năm 2009, không phải là năm 1009, làm sao mẹ còn tin cái này, con không đi, con không muốn đi đâu!” Nàng đã là sinh viên đại học, thế nhưng mẹ lại lôi kéo nàng đến cái gì mà Thần Toán Tử xem bói. Có lầm hay không, những người đó đều là lừa gạt tiền, một quẻ hơn một trăm, còn không bằng mua một bộ quần áo, chi tiêu như vậy còn có chút thực tế đó! “Lộ Nhi, không cho nói bậy! Mẹ… Tiếng ồn ào khiến cho công chúa không nhịn được quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên dẫn theo một bé gái khoảng năm sáu tuổi, vẻ mặt vội vàng giải thích, cũng không biết rốt cuộc muốn làm gì.Thật tò mò mà? Một ánh mắt sắc bén nhìn lại, công chúa vội vàng đi về phía trước mấy bước, len lén nấp vào một chỗ vắng người qua lại ——Bọn họ là ai? Đại công tử trong miệng bọn họ là . . . . .Không thể nào? Chẳng lẽ là đứa trẻ kia?Đứa trẻ mà cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng gặp mặt?Nhưng khi nhìn người đàn ông kia đã biết không phải là dạng người tử tế gì rồi, sao Lộ Nhi có thể mặc cho con mình tiếp xúc với loại người như thế?Công chúa cảm thấy có chút không đúng, nhưng nhìn thị vệ của Vương phủ mặc dù đang đuổi người, nhưng gương mặt không hề tức giận, chẳng lẽ thật sự đã có chuyện gì xảy ra sao?Quên đi, hay là đợi lát nữa hỏi sau vậy?Công chúa nén lại sự tò mò, nhìn người đàn ông và thị vệ đôi co thật lâu, đến cuối cùng bé gái kia cũng khóc, người đàn ông đó mới không cam lòng rời đi.“Cái con nha đầu này, hầu hạ công tử là chuyện vinh dự cỡ nào, mày khóc lóc cái gì?”Nếu như con gái của y có thể trở thành thiếp thân nha đầu cho đứa trẻ đó vậy chẳng phải y đã kiếm được món hời lớn?Đi tới đi lui trên đường, tùy ý nói ra quan hệ của mình với bọn họ, ai mà không phải cúi đầu khom lưng cười hì hì lấy lòng mình chứ?Về phần đánh bạc à? Vậy cũng hời rồi, có con gái giúp y kiếm tiền, ăn ngon uống ngon, y còn phải đánh cược gì nữa.“Cha, ca ca đó không có ở đây . . . . . .”Vãn Vãn oan ức nhìn cha mình, cũng không biết cha bị làm sao, mấy ngày nay mê muội lại đột nhiên lôi mình ra ngoài, nói muốn đưa mình đến Vương phủ làm nha đầu.Mẹ nói mình còn nhỏ như vậy, làm sao có thể hầu hạ người khác chứ?Nhưng cha lại bảo nhỏ cũng không sao, kết duyên cùng chủ nhân là chuyện tốt. . . . .