Edit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,…
Chương 127: Trong Lòng Tôi Vẫn Vô Cùng Nghi Ngờ
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Tôi vừa nghe đã nhớ ra lúc ban đầu khi Tam Thanh đến nhà họ Liễu cũng nói một câu y hệt.Nhưng chạy tới trường đại học nhận mình là truyền nhân phái Mao Sơn, sư thúc tôi không sợ bị coi là kẻ thần kinh rồi đuổi đi sao?Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là, người bảo vệ ban đầu vẻ mặt vô cùng mất kiên nhẫn vừa nghe Tam Thanh giới thiệu xong thì lập tức đứng thẳng người, đến cả ánh mắt cũng trở nên vô cùng cung kính."Là vị đại sư mà nhà trường mời tới sao? Xin mời vào".Người bảo vệ này có lẽ sớm đã được dặn dò, cho nên vừa biết thân phận của Tam Thanh thì lập tức mở cửa cho chúng tôi vào mà không hề do dự.Trong lòng tôi vẫn vô cùng nghi ngờ.Ông cụ Tôn lại chuẩn bị mọi thứ chu toàn đến mức này sao? Thậm chí còn nói trước với nhà trường giúp chúng tôi?Người bảo vệ kia mặc dù cho chúng tôi qua cửa nhưng lại chưa cho chúng tôi vào khuôn viên bên trong trường mà cung kính dẫn chúng tôi vào phòng bảo vệ."Đại sư, xin đợi một lát, để tôi đi gọi đội trưởng của chúng tôi tới".Nói rồi, người bảo vệ kia vội vã chạy ra ngoài."Sư thúc, sao chúng ta lại được cho vào dễ dàng như vậy? Lẽ nào đây là một cái bẫy?Tôi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, quả thực chúng tôi vào đây một cách quá dễ dàng.Tam Thanh đột nhiên cười ranh mãnh."Cậu thì biết gì, những người như chúng tôi thực ra lại là những người được hoan nghênh nhất ở những ngôi trường như thế này đấy".Vốn tôi đã không hiểu giờ nghe Tam Thanh nói xong câu này thì tôi lại càng ù ù cạc cạc.Tôi buột miệng hỏi Tam Thanh câu hỏi tôi đang thắc mắc.Tam Thanh gật đầu."Không sai, quả đúng là như vậy.Mặc dù trường học là nơi quang minh chính đại, có nhiều dương khí, theo lý thì sẽ trấn áp được âm sát.Nhưng nếu như âm hồn bên dưới quá mạnh thì chắc chắn vẫn sẽ xảy ra chuyện.Cho nên, trường học thường âm thầm liên lạc với những người như chúng tôi.Đương nhiên, những việc như vậy phải làm bí mật, nếu không sẽ bị người đời đồn thổi là mê tín dị đoan"..
Tôi vừa nghe đã nhớ ra lúc ban đầu khi Tam Thanh đến nhà họ Liễu cũng nói một câu y hệt.
Nhưng chạy tới trường đại học nhận mình là truyền nhân phái Mao Sơn, sư thúc tôi không sợ bị coi là kẻ thần kinh rồi đuổi đi sao?
Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là, người bảo vệ ban đầu vẻ mặt vô cùng mất kiên nhẫn vừa nghe Tam Thanh giới thiệu xong thì lập tức đứng thẳng người, đến cả ánh mắt cũng trở nên vô cùng cung kính.
"Là vị đại sư mà nhà trường mời tới sao? Xin mời vào".
Người bảo vệ này có lẽ sớm đã được dặn dò, cho nên vừa biết thân phận của Tam Thanh thì lập tức mở cửa cho chúng tôi vào mà không hề do dự.
Trong lòng tôi vẫn vô cùng nghi ngờ.
Ông cụ Tôn lại chuẩn bị mọi thứ chu toàn đến mức này sao? Thậm chí còn nói trước với nhà trường giúp chúng tôi?
Người bảo vệ kia mặc dù cho chúng tôi qua cửa nhưng lại chưa cho chúng tôi vào khuôn viên bên trong trường mà cung kính dẫn chúng tôi vào phòng bảo vệ.
"Đại sư, xin đợi một lát, để tôi đi gọi đội trưởng của chúng tôi tới".
Nói rồi, người bảo vệ kia vội vã chạy ra ngoài.
"Sư thúc, sao chúng ta lại được cho vào dễ dàng như vậy? Lẽ nào đây là một cái bẫy?
Tôi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, quả thực chúng tôi vào đây một cách quá dễ dàng.
Tam Thanh đột nhiên cười ranh mãnh.
"Cậu thì biết gì, những người như chúng tôi thực ra lại là những người được hoan nghênh nhất ở những ngôi trường như thế này đấy".
Vốn tôi đã không hiểu giờ nghe Tam Thanh nói xong câu này thì tôi lại càng ù ù cạc cạc.
Tôi buột miệng hỏi Tam Thanh câu hỏi tôi đang thắc mắc.
Tam Thanh gật đầu.
"Không sai, quả đúng là như vậy.
Mặc dù trường học là nơi quang minh chính đại, có nhiều dương khí, theo lý thì sẽ trấn áp được âm sát.
Nhưng nếu như âm hồn bên dưới quá mạnh thì chắc chắn vẫn sẽ xảy ra chuyện.
Cho nên, trường học thường âm thầm liên lạc với những người như chúng tôi.
Đương nhiên, những việc như vậy phải làm bí mật, nếu không sẽ bị người đời đồn thổi là mê tín dị đoan"..
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Tôi vừa nghe đã nhớ ra lúc ban đầu khi Tam Thanh đến nhà họ Liễu cũng nói một câu y hệt.Nhưng chạy tới trường đại học nhận mình là truyền nhân phái Mao Sơn, sư thúc tôi không sợ bị coi là kẻ thần kinh rồi đuổi đi sao?Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là, người bảo vệ ban đầu vẻ mặt vô cùng mất kiên nhẫn vừa nghe Tam Thanh giới thiệu xong thì lập tức đứng thẳng người, đến cả ánh mắt cũng trở nên vô cùng cung kính."Là vị đại sư mà nhà trường mời tới sao? Xin mời vào".Người bảo vệ này có lẽ sớm đã được dặn dò, cho nên vừa biết thân phận của Tam Thanh thì lập tức mở cửa cho chúng tôi vào mà không hề do dự.Trong lòng tôi vẫn vô cùng nghi ngờ.Ông cụ Tôn lại chuẩn bị mọi thứ chu toàn đến mức này sao? Thậm chí còn nói trước với nhà trường giúp chúng tôi?Người bảo vệ kia mặc dù cho chúng tôi qua cửa nhưng lại chưa cho chúng tôi vào khuôn viên bên trong trường mà cung kính dẫn chúng tôi vào phòng bảo vệ."Đại sư, xin đợi một lát, để tôi đi gọi đội trưởng của chúng tôi tới".Nói rồi, người bảo vệ kia vội vã chạy ra ngoài."Sư thúc, sao chúng ta lại được cho vào dễ dàng như vậy? Lẽ nào đây là một cái bẫy?Tôi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, quả thực chúng tôi vào đây một cách quá dễ dàng.Tam Thanh đột nhiên cười ranh mãnh."Cậu thì biết gì, những người như chúng tôi thực ra lại là những người được hoan nghênh nhất ở những ngôi trường như thế này đấy".Vốn tôi đã không hiểu giờ nghe Tam Thanh nói xong câu này thì tôi lại càng ù ù cạc cạc.Tôi buột miệng hỏi Tam Thanh câu hỏi tôi đang thắc mắc.Tam Thanh gật đầu."Không sai, quả đúng là như vậy.Mặc dù trường học là nơi quang minh chính đại, có nhiều dương khí, theo lý thì sẽ trấn áp được âm sát.Nhưng nếu như âm hồn bên dưới quá mạnh thì chắc chắn vẫn sẽ xảy ra chuyện.Cho nên, trường học thường âm thầm liên lạc với những người như chúng tôi.Đương nhiên, những việc như vậy phải làm bí mật, nếu không sẽ bị người đời đồn thổi là mê tín dị đoan"..