Edit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,…
Chương 131: Tam Nguyên Bất Bại
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Trong triết lý đạo Phật cũng có "Thất bộ sinh liên", cho nên số bảy thực ra lại đại diện cho sự viên mãn.Tam Thanh lúc này cũng ngước mắt nhìn lên tòa nhà.Mặc dù sư thúc tôi không có mắt âm dương, nhưng dựa vào luồng khí này, có lẽ Tam Thanh cũng nhận ra sự tồn tại của hồn thể kia."Hiểu rồi, căn phòng này, à không, cả tầng bốn tạm thời không được cho người vào ở".Vẻ mặt Tam Thanh vô cùng nghiêm trọng, tôi vốn tưởng sư thúc sẽ lên trên kiểm tra xem sao nhưng Tam Thanh lại dặn dò Vương Cường vỏn vẹn một câu rồi quay lưng rời đi."Sư thúc, chúng ta không lên đó xem sao?"Tam Thanh đã rời đi, tôi cũng không có lý do gì để đứng lại đó, chỉ đành vội vã chạy theo sau hỏi.Tam Thanh lắc đầu, nói nhỏ với tôi."Không cần xem nữa, đây chính là một nghi thức hiến tế".Hiến tế? Hiến tế cái gì?Tôi sững người."Có chuyện không hay rồi.Nếu tế phẩm đã được dâng lên thì chắc chắn sẽ có biến.Nơi này sắp xảy ra chuyện lớn rồi".Tam Thanh bước đi rất vội vã như thể đang vội đi tới nơi nào đó.Vương Cường kia cũng không ngờ chúng tôi lại bỏ đi nhanh như vậy nên chạy theo gọi vài câu nhưng thấy Tam Thanh không dừng lại, ông ta cũng đành thôi."Sư thúc, vậy giờ chúng ta phải đi đâu?"Sau khi tìm được hướng đẹp, Tam Thanh lấy ra Bát Quái đồ, sáu đồng tiền xu rồi bắt đầu ngồi gieo quẻ.Tôi lo lắng đứng một bên.Nhìn phản ứng của Tam Thanh ban nãy, chỉ e quẻ lần này mà sư thúc tôi gieo có liên quan tới vô số mạng người.Phạm vi càng rộng thì quẻ tượng trong nội cảnh càng quỷ quái, càng dễ khiến người gieo quẻ bị lạc trong đó..
Trong triết lý đạo Phật cũng có "Thất bộ sinh liên", cho nên số bảy thực ra lại đại diện cho sự viên mãn.
Tam Thanh lúc này cũng ngước mắt nhìn lên tòa nhà.
Mặc dù sư thúc tôi không có mắt âm dương, nhưng dựa vào luồng khí này, có lẽ Tam Thanh cũng nhận ra sự tồn tại của hồn thể kia.
"Hiểu rồi, căn phòng này, à không, cả tầng bốn tạm thời không được cho người vào ở".
Vẻ mặt Tam Thanh vô cùng nghiêm trọng, tôi vốn tưởng sư thúc sẽ lên trên kiểm tra xem sao nhưng Tam Thanh lại dặn dò Vương Cường vỏn vẹn một câu rồi quay lưng rời đi.
"Sư thúc, chúng ta không lên đó xem sao?"
Tam Thanh đã rời đi, tôi cũng không có lý do gì để đứng lại đó, chỉ đành vội vã chạy theo sau hỏi.
Tam Thanh lắc đầu, nói nhỏ với tôi.
"Không cần xem nữa, đây chính là một nghi thức hiến tế".
Hiến tế? Hiến tế cái gì?
Tôi sững người.
"Có chuyện không hay rồi.
Nếu tế phẩm đã được dâng lên thì chắc chắn sẽ có biến.
Nơi này sắp xảy ra chuyện lớn rồi".
Tam Thanh bước đi rất vội vã như thể đang vội đi tới nơi nào đó.
Vương Cường kia cũng không ngờ chúng tôi lại bỏ đi nhanh như vậy nên chạy theo gọi vài câu nhưng thấy Tam Thanh không dừng lại, ông ta cũng đành thôi.
"Sư thúc, vậy giờ chúng ta phải đi đâu?"
Sau khi tìm được hướng đẹp, Tam Thanh lấy ra Bát Quái đồ, sáu đồng tiền xu rồi bắt đầu ngồi gieo quẻ.
Tôi lo lắng đứng một bên.
Nhìn phản ứng của Tam Thanh ban nãy, chỉ e quẻ lần này mà sư thúc tôi gieo có liên quan tới vô số mạng người.
Phạm vi càng rộng thì quẻ tượng trong nội cảnh càng quỷ quái, càng dễ khiến người gieo quẻ bị lạc trong đó..
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Trong triết lý đạo Phật cũng có "Thất bộ sinh liên", cho nên số bảy thực ra lại đại diện cho sự viên mãn.Tam Thanh lúc này cũng ngước mắt nhìn lên tòa nhà.Mặc dù sư thúc tôi không có mắt âm dương, nhưng dựa vào luồng khí này, có lẽ Tam Thanh cũng nhận ra sự tồn tại của hồn thể kia."Hiểu rồi, căn phòng này, à không, cả tầng bốn tạm thời không được cho người vào ở".Vẻ mặt Tam Thanh vô cùng nghiêm trọng, tôi vốn tưởng sư thúc sẽ lên trên kiểm tra xem sao nhưng Tam Thanh lại dặn dò Vương Cường vỏn vẹn một câu rồi quay lưng rời đi."Sư thúc, chúng ta không lên đó xem sao?"Tam Thanh đã rời đi, tôi cũng không có lý do gì để đứng lại đó, chỉ đành vội vã chạy theo sau hỏi.Tam Thanh lắc đầu, nói nhỏ với tôi."Không cần xem nữa, đây chính là một nghi thức hiến tế".Hiến tế? Hiến tế cái gì?Tôi sững người."Có chuyện không hay rồi.Nếu tế phẩm đã được dâng lên thì chắc chắn sẽ có biến.Nơi này sắp xảy ra chuyện lớn rồi".Tam Thanh bước đi rất vội vã như thể đang vội đi tới nơi nào đó.Vương Cường kia cũng không ngờ chúng tôi lại bỏ đi nhanh như vậy nên chạy theo gọi vài câu nhưng thấy Tam Thanh không dừng lại, ông ta cũng đành thôi."Sư thúc, vậy giờ chúng ta phải đi đâu?"Sau khi tìm được hướng đẹp, Tam Thanh lấy ra Bát Quái đồ, sáu đồng tiền xu rồi bắt đầu ngồi gieo quẻ.Tôi lo lắng đứng một bên.Nhìn phản ứng của Tam Thanh ban nãy, chỉ e quẻ lần này mà sư thúc tôi gieo có liên quan tới vô số mạng người.Phạm vi càng rộng thì quẻ tượng trong nội cảnh càng quỷ quái, càng dễ khiến người gieo quẻ bị lạc trong đó..