Edit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,…
Chương 135: Nhưng Tại Sao Nhà Họ Uy Phải Làm Vậy Chứ
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… "Trương Ly, có nhìn thấy hồn thể không?"Tam Thanh không biết tại sao mà có vẻ cực kỳ lo lắng.Tôi nhìn lên trên mặt hồ, quả thực có mười mấy cái hồn thể đang vật vờ, nhìn xuống thi thể mình ở bên dưới một cách rất khó hiểu.Như thể những hồn thể này đang không hiểu tại sao mình lại chết vậy."Có hồn thể, đang lơ lửng bên trên những thi thể kia".Tôi chỉ vào không trung, cho Tam Thanh biết vị trí tương đối."Đi, chúng ta quay lại ngôi trường đó xem".Tam Thanh như thể nhớ ra điều gì đó nên quay lưng lách khỏi đám đông để ra ngoài.Tôi theo sát phía sau, vẻ mặt lơ ngơ chưa hiểu."Một khi nghi thức hiến tế bắt đầu thì sẽ không thể dừng lại, dù gì ở lại đây cũng không tác dụng gì.Thà rằng chúng ta đi xem tế phẩm kia có còn ở đó không?"Tế phẩm mà Tam Thanh nhắc đến chính là nữ sinh nhảy lầu tự tử kia."Sư thúc, những người này rốt cuộc tại sao lại chết? Hình như không phải bọn họ cố tình nhảy xuống hồ quyên sinh, nhưng kẻ nào có khả năng xúi giục nhiều người tự sát như vậy trong một lần chứ?"Tam Thanh thì nghĩ đến tế phẩm kia, còn tôi thì nghĩ đến hai mươi mấy thi thể trong hồ."Hàng trăm thi thể lộng hành, hình như chúng ta đã hiểu sai về hàng trăm thi thể này rồi".Tam Thanh nói dứt lời, hai chúng tôi đều rùng mình ớn lạnh."Nhưng tại sao nhà họ Uy phải làm vậy chứ?"Mặc dù đã đoán ra đáp án nhưng cả hai chúng tôi vẫn không khỏi đau đầu, nghĩ không ra nguyên nhân của tất cả những việc này là gì..
"Trương Ly, có nhìn thấy hồn thể không?"
Tam Thanh không biết tại sao mà có vẻ cực kỳ lo lắng.
Tôi nhìn lên trên mặt hồ, quả thực có mười mấy cái hồn thể đang vật vờ, nhìn xuống thi thể mình ở bên dưới một cách rất khó hiểu.
Như thể những hồn thể này đang không hiểu tại sao mình lại chết vậy.
"Có hồn thể, đang lơ lửng bên trên những thi thể kia".
Tôi chỉ vào không trung, cho Tam Thanh biết vị trí tương đối.
"Đi, chúng ta quay lại ngôi trường đó xem".
Tam Thanh như thể nhớ ra điều gì đó nên quay lưng lách khỏi đám đông để ra ngoài.
Tôi theo sát phía sau, vẻ mặt lơ ngơ chưa hiểu.
"Một khi nghi thức hiến tế bắt đầu thì sẽ không thể dừng lại, dù gì ở lại đây cũng không tác dụng gì.
Thà rằng chúng ta đi xem tế phẩm kia có còn ở đó không?"
Tế phẩm mà Tam Thanh nhắc đến chính là nữ sinh nhảy lầu tự tử kia.
"Sư thúc, những người này rốt cuộc tại sao lại chết? Hình như không phải bọn họ cố tình nhảy xuống hồ quyên sinh, nhưng kẻ nào có khả năng xúi giục nhiều người tự sát như vậy trong một lần chứ?"
Tam Thanh thì nghĩ đến tế phẩm kia, còn tôi thì nghĩ đến hai mươi mấy thi thể trong hồ.
"Hàng trăm thi thể lộng hành, hình như chúng ta đã hiểu sai về hàng trăm thi thể này rồi".
Tam Thanh nói dứt lời, hai chúng tôi đều rùng mình ớn lạnh.
"Nhưng tại sao nhà họ Uy phải làm vậy chứ?"
Mặc dù đã đoán ra đáp án nhưng cả hai chúng tôi vẫn không khỏi đau đầu, nghĩ không ra nguyên nhân của tất cả những việc này là gì..
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… "Trương Ly, có nhìn thấy hồn thể không?"Tam Thanh không biết tại sao mà có vẻ cực kỳ lo lắng.Tôi nhìn lên trên mặt hồ, quả thực có mười mấy cái hồn thể đang vật vờ, nhìn xuống thi thể mình ở bên dưới một cách rất khó hiểu.Như thể những hồn thể này đang không hiểu tại sao mình lại chết vậy."Có hồn thể, đang lơ lửng bên trên những thi thể kia".Tôi chỉ vào không trung, cho Tam Thanh biết vị trí tương đối."Đi, chúng ta quay lại ngôi trường đó xem".Tam Thanh như thể nhớ ra điều gì đó nên quay lưng lách khỏi đám đông để ra ngoài.Tôi theo sát phía sau, vẻ mặt lơ ngơ chưa hiểu."Một khi nghi thức hiến tế bắt đầu thì sẽ không thể dừng lại, dù gì ở lại đây cũng không tác dụng gì.Thà rằng chúng ta đi xem tế phẩm kia có còn ở đó không?"Tế phẩm mà Tam Thanh nhắc đến chính là nữ sinh nhảy lầu tự tử kia."Sư thúc, những người này rốt cuộc tại sao lại chết? Hình như không phải bọn họ cố tình nhảy xuống hồ quyên sinh, nhưng kẻ nào có khả năng xúi giục nhiều người tự sát như vậy trong một lần chứ?"Tam Thanh thì nghĩ đến tế phẩm kia, còn tôi thì nghĩ đến hai mươi mấy thi thể trong hồ."Hàng trăm thi thể lộng hành, hình như chúng ta đã hiểu sai về hàng trăm thi thể này rồi".Tam Thanh nói dứt lời, hai chúng tôi đều rùng mình ớn lạnh."Nhưng tại sao nhà họ Uy phải làm vậy chứ?"Mặc dù đã đoán ra đáp án nhưng cả hai chúng tôi vẫn không khỏi đau đầu, nghĩ không ra nguyên nhân của tất cả những việc này là gì..