Tác giả:

Edit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,…

Chương 173: Miêu Quỷ

Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Ông nội từ nhỏ đã dạy tôi rằng ai có ơn với mình thì phải báo đáp.Thấy Uy Chấn Tử đột nhiên hướng mũi giáo về phía cô ấy, tôi đương nhiên phải phân tán sự chú ý của ông già kia giúp cô ấy rồi.  Quả nhiên, tôi vừa nói dứt lời thì Uy Chấn Tử đã quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt căm thù.  Có điều lão ta còn chưa đáp thì ông cụ Tôn bên cạnh đã mở miệng nói bằng giọng quái gở.  "Tôi nói này đại đồ đệ, tự cao cũng nên có mức độ thôi.Ký khế ước với Hồ tiên vẫn còn khác xa với việc thỉnh được Hồ tiên nhập thân.Hiệu lực của khế ước chẳng qua cũng chỉ là mặt giấy.Nếu tiên gia không hài lòng thì khế ước có thể bị hủy bỏ bất cứ lúc nào.Đến lúc đó tiên gia mặc kệ cậu sống chết thì dù cậu có quỳ xuống cầu xin tha mạng cũng không có kết quả tốt đẹp đâu!"  Lời ông cụ Tôn nói nghe như thể đang hạ bệ tôi, nhưng vào tai tôi thì lại giống như ông ấy đang tìm cách nhắc nhở tôi cảnh giác.  "Hứ, dù cho có Hồ tiên thì đã sao, tôi vốn chẳng coi là cái đinh gì!"  Uy Chấn Tử này bình thường chắc chắn là ngang ngược quen thói, ông ta không hiểu được thâm ý trong lời của ông cụ Tôn mà lại tưởng ông cụ Tôn đang đánh giá thấp mình.Hai mắt ông ta trợn tròn, toàn thân run lên, đồng tử trong mắt đột nhiên co rút lại thành hai vạch thẳng.  Đồng thời, từ người ông ta toát ra một luồng khí lạnh lẽo như thể có thể ngấm vào tận trong xương tủy.  Thấy cảnh tượng này tôi không khỏi run rẩy, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ dị.  Bình thường thì mèo là một loài động vật thích làm nũng, lăn lộn khắp nơi.Tiếng kêu "meo meo" của nó lúc đó vô cùng mềm mại đáng yêu khiến người ta cảm thấy rất yêu mến nó.Nhưng khi đến đêm, tiếng những con mèo ở trên mái nhà kêu gọi bạn tình thì lại không đáng yêu như vậy.  Tiếng đó nghe như giọng chua loét của một người phụ nữ, lại giống tiếng trẻ con gào khóc.Âm thanh đó phát ra lúc nửa đêm khiến người ta rợn cả tóc gáy.  Lúc này Uy Chấn Tử kêu như mèo, tiếng kêu của ông ta giống như tiếng mèo gọi bạn tình lúc nửa đêm khiến lông tơ trên người tôi dựng đứng cả lên.  "Hi hi hi, búp bê nhỏ, lần trước chưa ăn được mày quả thực là đáng tiếc.Lần này thì mày muốn chạy cũng không dễ đâu!".

Ông nội từ nhỏ đã dạy tôi rằng ai có ơn với mình thì phải báo đáp.

Thấy Uy Chấn Tử đột nhiên hướng mũi giáo về phía cô ấy, tôi đương nhiên phải phân tán sự chú ý của ông già kia giúp cô ấy rồi.  

Quả nhiên, tôi vừa nói dứt lời thì Uy Chấn Tử đã quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt căm thù.  

Có điều lão ta còn chưa đáp thì ông cụ Tôn bên cạnh đã mở miệng nói bằng giọng quái gở.  

"Tôi nói này đại đồ đệ, tự cao cũng nên có mức độ thôi.

Ký khế ước với Hồ tiên vẫn còn khác xa với việc thỉnh được Hồ tiên nhập thân.

Hiệu lực của khế ước chẳng qua cũng chỉ là mặt giấy.

Nếu tiên gia không hài lòng thì khế ước có thể bị hủy bỏ bất cứ lúc nào.

Đến lúc đó tiên gia mặc kệ cậu sống chết thì dù cậu có quỳ xuống cầu xin tha mạng cũng không có kết quả tốt đẹp đâu!"  

Lời ông cụ Tôn nói nghe như thể đang hạ bệ tôi, nhưng vào tai tôi thì lại giống như ông ấy đang tìm cách nhắc nhở tôi cảnh giác.  

"Hứ, dù cho có Hồ tiên thì đã sao, tôi vốn chẳng coi là cái đinh gì!"  

Uy Chấn Tử này bình thường chắc chắn là ngang ngược quen thói, ông ta không hiểu được thâm ý trong lời của ông cụ Tôn mà lại tưởng ông cụ Tôn đang đánh giá thấp mình.

Hai mắt ông ta trợn tròn, toàn thân run lên, đồng tử trong mắt đột nhiên co rút lại thành hai vạch thẳng.  

Đồng thời, từ người ông ta toát ra một luồng khí lạnh lẽo như thể có thể ngấm vào tận trong xương tủy.  

Thấy cảnh tượng này tôi không khỏi run rẩy, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ dị.  

Bình thường thì mèo là một loài động vật thích làm nũng, lăn lộn khắp nơi.

Tiếng kêu "meo meo" của nó lúc đó vô cùng mềm mại đáng yêu khiến người ta cảm thấy rất yêu mến nó.

Nhưng khi đến đêm, tiếng những con mèo ở trên mái nhà kêu gọi bạn tình thì lại không đáng yêu như vậy.  

Tiếng đó nghe như giọng chua loét của một người phụ nữ, lại giống tiếng trẻ con gào khóc.

Âm thanh đó phát ra lúc nửa đêm khiến người ta rợn cả tóc gáy.  

Lúc này Uy Chấn Tử kêu như mèo, tiếng kêu của ông ta giống như tiếng mèo gọi bạn tình lúc nửa đêm khiến lông tơ trên người tôi dựng đứng cả lên.  

"Hi hi hi, búp bê nhỏ, lần trước chưa ăn được mày quả thực là đáng tiếc.

Lần này thì mày muốn chạy cũng không dễ đâu!".

Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Ông nội từ nhỏ đã dạy tôi rằng ai có ơn với mình thì phải báo đáp.Thấy Uy Chấn Tử đột nhiên hướng mũi giáo về phía cô ấy, tôi đương nhiên phải phân tán sự chú ý của ông già kia giúp cô ấy rồi.  Quả nhiên, tôi vừa nói dứt lời thì Uy Chấn Tử đã quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt căm thù.  Có điều lão ta còn chưa đáp thì ông cụ Tôn bên cạnh đã mở miệng nói bằng giọng quái gở.  "Tôi nói này đại đồ đệ, tự cao cũng nên có mức độ thôi.Ký khế ước với Hồ tiên vẫn còn khác xa với việc thỉnh được Hồ tiên nhập thân.Hiệu lực của khế ước chẳng qua cũng chỉ là mặt giấy.Nếu tiên gia không hài lòng thì khế ước có thể bị hủy bỏ bất cứ lúc nào.Đến lúc đó tiên gia mặc kệ cậu sống chết thì dù cậu có quỳ xuống cầu xin tha mạng cũng không có kết quả tốt đẹp đâu!"  Lời ông cụ Tôn nói nghe như thể đang hạ bệ tôi, nhưng vào tai tôi thì lại giống như ông ấy đang tìm cách nhắc nhở tôi cảnh giác.  "Hứ, dù cho có Hồ tiên thì đã sao, tôi vốn chẳng coi là cái đinh gì!"  Uy Chấn Tử này bình thường chắc chắn là ngang ngược quen thói, ông ta không hiểu được thâm ý trong lời của ông cụ Tôn mà lại tưởng ông cụ Tôn đang đánh giá thấp mình.Hai mắt ông ta trợn tròn, toàn thân run lên, đồng tử trong mắt đột nhiên co rút lại thành hai vạch thẳng.  Đồng thời, từ người ông ta toát ra một luồng khí lạnh lẽo như thể có thể ngấm vào tận trong xương tủy.  Thấy cảnh tượng này tôi không khỏi run rẩy, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ dị.  Bình thường thì mèo là một loài động vật thích làm nũng, lăn lộn khắp nơi.Tiếng kêu "meo meo" của nó lúc đó vô cùng mềm mại đáng yêu khiến người ta cảm thấy rất yêu mến nó.Nhưng khi đến đêm, tiếng những con mèo ở trên mái nhà kêu gọi bạn tình thì lại không đáng yêu như vậy.  Tiếng đó nghe như giọng chua loét của một người phụ nữ, lại giống tiếng trẻ con gào khóc.Âm thanh đó phát ra lúc nửa đêm khiến người ta rợn cả tóc gáy.  Lúc này Uy Chấn Tử kêu như mèo, tiếng kêu của ông ta giống như tiếng mèo gọi bạn tình lúc nửa đêm khiến lông tơ trên người tôi dựng đứng cả lên.  "Hi hi hi, búp bê nhỏ, lần trước chưa ăn được mày quả thực là đáng tiếc.Lần này thì mày muốn chạy cũng không dễ đâu!".

Chương 173: Miêu Quỷ