Tác giả:

Edit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,…

Chương 180: Tim Tôi Đập Mạnh!

Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Cơ thể bất tử?  Lời ông cụ Tôn nói chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa khiến lòng tôi càng thêm nặng nề.  Mặc dù tôi không tin trên đời có thứ bất tử, nhưng tôi biết chắc Uy Chấn Tử có cách để phục hồi cơ thể.Nếu không thể phá được chiêu thức này của ông ta thì Uy Chấn Tử quả thực chẳng khác nào bất tử.  Nhìn Uy Chấn Tử, Tam Thanh trước nay vẫn luôn bình tĩnh giờ gương mặt cũng lộ vẻ suy sụp.Tam Thanh khẽ run lên, sau đó ngồi phịch xuống đất.  "Trường sinh bất tử...!hóa ra các người cũng làm được rồi.Rốt cuộc ai là người đứng sau chỉ điểm cho nhà họ Uy các người?"  Tam Thanh như thể đang hỏi Uy Chấn Tử, lại vừa như đang tự độc thoại.  Uy Chấn Tử đương nhiên chẳng thèm đếm xỉa đến câu hỏi của Tam Thanh.Ông ta bước lên phía trước một bước nữa, áp sát Tam Thanh.  Trong khoảnh khắc đó, chuông báo động trong đầu tôi rung lên, tôi bất chấp tất cả gào lên với Uy Chấn Tử:  "Lão tặc già, không phải ông muốn mạng tôi sao? Tôi ở đây này, ông có dám ra đây không?"  Ánh mắt Uy Chấn Tử nhìn Tam Thanh đầy thèm muốn, khát khao phải có cho bằng được.Đó là ánh mắt thợ săn nhìn con mồi của mình!  Tiếng gào thét của tôi không hề có tác dụng, chỉ thấy Uy Chấn Tử giơ tay vỗ vào vai Tam Thanh một cái.  Chỉ trong một thoáng, Tam Thanh không hề phản kháng, cơ thể như người không xương đổ sụp xuống mặt đất hôn mê bất tỉnh.  "Sư thúc!"  Tôi không rõ Uy Chấn Tử có lấy mạng Tam Thanh không nhưng tôi biết dù Tam Thanh còn mạng thì cũng bị trọng thương.  Tôi nhìn chằm chằm Uy Chấn Tử đến nỗi tròng mắt như thể sắp b ắn ra ngoài.  "Hi hi, ranh con, giờ không ai giúp được mày nữa, mày sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu.Thế nào? Đã chuẩn bị để được tao ăn chưa?"  Uy Chấn Tử dùng giọng của Miêu quỷ cười hi hi nói với tôi, sát khí hiện ra trong đôi mắt có đồng tử thẳng đứng như mèo kia.  Khi bước tới trước mặt tôi, ông ta còn lè lưỡi li3m môi.Tôi nhìn thấy rất rõ, lưỡi ông ta vẫn còn dính máu hành thi...  Nhìn ông cụ Tôn đang khoanh tay đứng nhìn và Uy Tinh giờ đã sợ hãi như người mất hồn, ngọn lửa hy vọng trong lòng tôi đã vụt tắt, tự biết lần này khó thoát được cửa tử.  Có điều không giống như những lần suýt chết trước, lúc này tôi bình tĩnh đến mức đáng kinh ngạc.  Con người một khi bình tĩnh được thì đại não sẽ hoạt động vô cùng năng suất.Tôi thậm chí có thể nhìn thấy kinh mạch trong người Uy Chấn Tử đang lưu chuyển, thậm chí còn loáng thoáng nhìn thấy bóng một con mèo đen.  Đồng thời, một luồng khí kỳ lạ đột nhiên bắt đầu lưu thông trong cơ thể tôi.Tôi có thể cảm nhận rõ ràng luồng khí đó đi tới đâu thì vết thương của tôi nhanh chóng khép miệng hồi phục tới đó.  Cuối cùng thì vị đại tiên này cũng chịu xuất hiện rồi!  Cái răng nanh sắp cắm phập vào cổ tôi chợt dừng lại.Nghe thấy giọng nói này, cơ thể Uy Chấn Tử bỗng sững lại, bàn tay nắm lấy cổ tôi cũng nới lỏng ra một chút.Có điều miệng ông ta vẫn còn kề sát cổ tôi, cảnh giác nhìn về phía vách tường vẫn còn chưa đổ sập.  Tôi bị Uy Chấn Tử kề sát như vậy nên cũng không dám động đậy, chỉ nghe thấy giọng nói kia chứ không có cách nào ngó vào bên trong bức tường.  Sau đó tôi nghe thấy những tiếng động như thể vách tường đổ xuống, sau đó một lát những âm thanh tương tự lại vang lên..

Cơ thể bất tử?  

Lời ông cụ Tôn nói chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa khiến lòng tôi càng thêm nặng nề.  

Mặc dù tôi không tin trên đời có thứ bất tử, nhưng tôi biết chắc Uy Chấn Tử có cách để phục hồi cơ thể.

Nếu không thể phá được chiêu thức này của ông ta thì Uy Chấn Tử quả thực chẳng khác nào bất tử.  

Nhìn Uy Chấn Tử, Tam Thanh trước nay vẫn luôn bình tĩnh giờ gương mặt cũng lộ vẻ suy sụp.

Tam Thanh khẽ run lên, sau đó ngồi phịch xuống đất.  

"Trường sinh bất tử...!hóa ra các người cũng làm được rồi.

Rốt cuộc ai là người đứng sau chỉ điểm cho nhà họ Uy các người?"  

Tam Thanh như thể đang hỏi Uy Chấn Tử, lại vừa như đang tự độc thoại.  

Uy Chấn Tử đương nhiên chẳng thèm đếm xỉa đến câu hỏi của Tam Thanh.

Ông ta bước lên phía trước một bước nữa, áp sát Tam Thanh.  

Trong khoảnh khắc đó, chuông báo động trong đầu tôi rung lên, tôi bất chấp tất cả gào lên với Uy Chấn Tử:  

"Lão tặc già, không phải ông muốn mạng tôi sao? Tôi ở đây này, ông có dám ra đây không?"  

Ánh mắt Uy Chấn Tử nhìn Tam Thanh đầy thèm muốn, khát khao phải có cho bằng được.

Đó là ánh mắt thợ săn nhìn con mồi của mình!  

Tiếng gào thét của tôi không hề có tác dụng, chỉ thấy Uy Chấn Tử giơ tay vỗ vào vai Tam Thanh một cái.  

Chỉ trong một thoáng, Tam Thanh không hề phản kháng, cơ thể như người không xương đổ sụp xuống mặt đất hôn mê bất tỉnh.  

"Sư thúc!"  

Tôi không rõ Uy Chấn Tử có lấy mạng Tam Thanh không nhưng tôi biết dù Tam Thanh còn mạng thì cũng bị trọng thương.  

Tôi nhìn chằm chằm Uy Chấn Tử đến nỗi tròng mắt như thể sắp b ắn ra ngoài.  

"Hi hi, ranh con, giờ không ai giúp được mày nữa, mày sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu.

Thế nào? Đã chuẩn bị để được tao ăn chưa?"  

Uy Chấn Tử dùng giọng của Miêu quỷ cười hi hi nói với tôi, sát khí hiện ra trong đôi mắt có đồng tử thẳng đứng như mèo kia.  

Khi bước tới trước mặt tôi, ông ta còn lè lưỡi li3m môi.

Tôi nhìn thấy rất rõ, lưỡi ông ta vẫn còn dính máu hành thi...  

Nhìn ông cụ Tôn đang khoanh tay đứng nhìn và Uy Tinh giờ đã sợ hãi như người mất hồn, ngọn lửa hy vọng trong lòng tôi đã vụt tắt, tự biết lần này khó thoát được cửa tử.  

Có điều không giống như những lần suýt chết trước, lúc này tôi bình tĩnh đến mức đáng kinh ngạc.  

Con người một khi bình tĩnh được thì đại não sẽ hoạt động vô cùng năng suất.

Tôi thậm chí có thể nhìn thấy kinh mạch trong người Uy Chấn Tử đang lưu chuyển, thậm chí còn loáng thoáng nhìn thấy bóng một con mèo đen.  

Đồng thời, một luồng khí kỳ lạ đột nhiên bắt đầu lưu thông trong cơ thể tôi.

Tôi có thể cảm nhận rõ ràng luồng khí đó đi tới đâu thì vết thương của tôi nhanh chóng khép miệng hồi phục tới đó.  

Cuối cùng thì vị đại tiên này cũng chịu xuất hiện rồi!  

Cái răng nanh sắp cắm phập vào cổ tôi chợt dừng lại.

Nghe thấy giọng nói này, cơ thể Uy Chấn Tử bỗng sững lại, bàn tay nắm lấy cổ tôi cũng nới lỏng ra một chút.

Có điều miệng ông ta vẫn còn kề sát cổ tôi, cảnh giác nhìn về phía vách tường vẫn còn chưa đổ sập.  

Tôi bị Uy Chấn Tử kề sát như vậy nên cũng không dám động đậy, chỉ nghe thấy giọng nói kia chứ không có cách nào ngó vào bên trong bức tường.  

Sau đó tôi nghe thấy những tiếng động như thể vách tường đổ xuống, sau đó một lát những âm thanh tương tự lại vang lên..

Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Cơ thể bất tử?  Lời ông cụ Tôn nói chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa khiến lòng tôi càng thêm nặng nề.  Mặc dù tôi không tin trên đời có thứ bất tử, nhưng tôi biết chắc Uy Chấn Tử có cách để phục hồi cơ thể.Nếu không thể phá được chiêu thức này của ông ta thì Uy Chấn Tử quả thực chẳng khác nào bất tử.  Nhìn Uy Chấn Tử, Tam Thanh trước nay vẫn luôn bình tĩnh giờ gương mặt cũng lộ vẻ suy sụp.Tam Thanh khẽ run lên, sau đó ngồi phịch xuống đất.  "Trường sinh bất tử...!hóa ra các người cũng làm được rồi.Rốt cuộc ai là người đứng sau chỉ điểm cho nhà họ Uy các người?"  Tam Thanh như thể đang hỏi Uy Chấn Tử, lại vừa như đang tự độc thoại.  Uy Chấn Tử đương nhiên chẳng thèm đếm xỉa đến câu hỏi của Tam Thanh.Ông ta bước lên phía trước một bước nữa, áp sát Tam Thanh.  Trong khoảnh khắc đó, chuông báo động trong đầu tôi rung lên, tôi bất chấp tất cả gào lên với Uy Chấn Tử:  "Lão tặc già, không phải ông muốn mạng tôi sao? Tôi ở đây này, ông có dám ra đây không?"  Ánh mắt Uy Chấn Tử nhìn Tam Thanh đầy thèm muốn, khát khao phải có cho bằng được.Đó là ánh mắt thợ săn nhìn con mồi của mình!  Tiếng gào thét của tôi không hề có tác dụng, chỉ thấy Uy Chấn Tử giơ tay vỗ vào vai Tam Thanh một cái.  Chỉ trong một thoáng, Tam Thanh không hề phản kháng, cơ thể như người không xương đổ sụp xuống mặt đất hôn mê bất tỉnh.  "Sư thúc!"  Tôi không rõ Uy Chấn Tử có lấy mạng Tam Thanh không nhưng tôi biết dù Tam Thanh còn mạng thì cũng bị trọng thương.  Tôi nhìn chằm chằm Uy Chấn Tử đến nỗi tròng mắt như thể sắp b ắn ra ngoài.  "Hi hi, ranh con, giờ không ai giúp được mày nữa, mày sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu.Thế nào? Đã chuẩn bị để được tao ăn chưa?"  Uy Chấn Tử dùng giọng của Miêu quỷ cười hi hi nói với tôi, sát khí hiện ra trong đôi mắt có đồng tử thẳng đứng như mèo kia.  Khi bước tới trước mặt tôi, ông ta còn lè lưỡi li3m môi.Tôi nhìn thấy rất rõ, lưỡi ông ta vẫn còn dính máu hành thi...  Nhìn ông cụ Tôn đang khoanh tay đứng nhìn và Uy Tinh giờ đã sợ hãi như người mất hồn, ngọn lửa hy vọng trong lòng tôi đã vụt tắt, tự biết lần này khó thoát được cửa tử.  Có điều không giống như những lần suýt chết trước, lúc này tôi bình tĩnh đến mức đáng kinh ngạc.  Con người một khi bình tĩnh được thì đại não sẽ hoạt động vô cùng năng suất.Tôi thậm chí có thể nhìn thấy kinh mạch trong người Uy Chấn Tử đang lưu chuyển, thậm chí còn loáng thoáng nhìn thấy bóng một con mèo đen.  Đồng thời, một luồng khí kỳ lạ đột nhiên bắt đầu lưu thông trong cơ thể tôi.Tôi có thể cảm nhận rõ ràng luồng khí đó đi tới đâu thì vết thương của tôi nhanh chóng khép miệng hồi phục tới đó.  Cuối cùng thì vị đại tiên này cũng chịu xuất hiện rồi!  Cái răng nanh sắp cắm phập vào cổ tôi chợt dừng lại.Nghe thấy giọng nói này, cơ thể Uy Chấn Tử bỗng sững lại, bàn tay nắm lấy cổ tôi cũng nới lỏng ra một chút.Có điều miệng ông ta vẫn còn kề sát cổ tôi, cảnh giác nhìn về phía vách tường vẫn còn chưa đổ sập.  Tôi bị Uy Chấn Tử kề sát như vậy nên cũng không dám động đậy, chỉ nghe thấy giọng nói kia chứ không có cách nào ngó vào bên trong bức tường.  Sau đó tôi nghe thấy những tiếng động như thể vách tường đổ xuống, sau đó một lát những âm thanh tương tự lại vang lên..

Chương 180: Tim Tôi Đập Mạnh!