Edit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,…
Chương 183: Lẽ Nào Đại Tiên Đánh Nhau Còn Phải Giấu Sao
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lời dụ dỗ và uy h**p khiến Hồ tiên chẳng buồn cả cử động lông mày.“Đúng là đồ tiểu nhân nông cạn dốt nát vậy mà cũng có thể là gia chủ nhà họ Uy, ông cụ nhà ông mạnh hơn ông nhiều”.Vốn tưởng Hồ tiên đã có tuổi thì nói chuyện lịch sự, nào ngờ Hồ tiên bật lại Uy Chấn Tử không chừa miếng nào.Nói xong, Hồ tiên cảm thấy vẫn chưa đã còn bổ sung thêm một câu với vẻ thản nhiên.“Chẳng trách, chỉ có loại tiên gia như Miêu quỷ mới chịu ám lên người ông”.Câu nói này không chỉ hạ thấp giá trị của Uy Chấn Tử mà đến cả Miêu quỷ cũng bị rớt xuống theo.Uy Chấn Tử vốn là một ông chủ kiêu ngạo, và Miêu quỷ kia chỉ có hơn ông ta chứ không có kém.Giờ nghe ông cụ Hồ hay chính là Hồ tiên hạ thấp giá trị của mình không chút do dự thì một người một tiên lập tức dựng tóc gáy.“Người ta nói Hồ tiên cửu thế cửu sinh, tôi muốn xem xem rốt cuộc thì ông có nổi chín mạng hay không!” Uy Chấn Tử nói bằng giọng của Miêu quỷ.Giọng nói kêu ngạo, sau đó kiễng chân nhảy qua đầu tôi, lao về phía ông cụ Hồ.Lúc này, từ xung quanh người của Uy Chấn Tử đột nhiên nổi lên một luồng khói đen, trong nháy mắt đã lấp đầy tới một nửa động núi.Tôi vốn định xem đại chiến của hai tiên đặc sắc như thế nào, nhưng khí đen xộc ra khiến tầm nhìn của tôi bị ngăn lại.Tôi thầm thở dài, khói đen này thực ra đã hóa thành sát khí vô cùng dày đặc, giống như có một tấm vải che trước mặt vậy.Đến cả đôi mắt có thể nhìn thấy kinh mạch vận chuyển trong cơ thể Uy Chấn Tử của tôi thì giờ cũng không thể nhìn thấy gì.“Lẽ nào đại tiên đánh nhau còn phải giấu sao? Lúc trước, khi Hắc tiên kia gây sự cũng dùng khí đen che mắt, sao giờ Miêu quỷ này cũng chơi trò như vậy chứ?” Không nhìn rõ tình hình bên trong đám khói đen khiến tôi cảm thấy bực bội.“Á, cái lão hồ ly này đã dùng thủ đoạn gì vậy? Sao pháp thuật của tôi lại không có tác dụng vậy chứ?” .
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lời dụ dỗ và uy h**p khiến Hồ tiên chẳng buồn cả cử động lông mày.
“Đúng là đồ tiểu nhân nông cạn dốt nát vậy mà cũng có thể là gia chủ nhà họ Uy, ông cụ nhà ông mạnh hơn ông nhiều”.
Vốn tưởng Hồ tiên đã có tuổi thì nói chuyện lịch sự, nào ngờ Hồ tiên bật lại Uy Chấn Tử không chừa miếng nào.
Nói xong, Hồ tiên cảm thấy vẫn chưa đã còn bổ sung thêm một câu với vẻ thản nhiên.
“Chẳng trách, chỉ có loại tiên gia như Miêu quỷ mới chịu ám lên người ông”.
Câu nói này không chỉ hạ thấp giá trị của Uy Chấn Tử mà đến cả Miêu quỷ cũng bị rớt xuống theo.
Uy Chấn Tử vốn là một ông chủ kiêu ngạo, và Miêu quỷ kia chỉ có hơn ông ta chứ không có kém.
Giờ nghe ông cụ Hồ hay chính là Hồ tiên hạ thấp giá trị của mình không chút do dự thì một người một tiên lập tức dựng tóc gáy.
“Người ta nói Hồ tiên cửu thế cửu sinh, tôi muốn xem xem rốt cuộc thì ông có nổi chín mạng hay không!”
Uy Chấn Tử nói bằng giọng của Miêu quỷ.
Giọng nói kêu ngạo, sau đó kiễng chân nhảy qua đầu tôi, lao về phía ông cụ Hồ.
Lúc này, từ xung quanh người của Uy Chấn Tử đột nhiên nổi lên một luồng khói đen, trong nháy mắt đã lấp đầy tới một nửa động núi.
Tôi vốn định xem đại chiến của hai tiên đặc sắc như thế nào, nhưng khí đen xộc ra khiến tầm nhìn của tôi bị ngăn lại.
Tôi thầm thở dài, khói đen này thực ra đã hóa thành sát khí vô cùng dày đặc, giống như có một tấm vải che trước mặt vậy.
Đến cả đôi mắt có thể nhìn thấy kinh mạch vận chuyển trong cơ thể Uy Chấn Tử của tôi thì giờ cũng không thể nhìn thấy gì.
“Lẽ nào đại tiên đánh nhau còn phải giấu sao? Lúc trước, khi Hắc tiên kia gây sự cũng dùng khí đen che mắt, sao giờ Miêu quỷ này cũng chơi trò như vậy chứ?”
Không nhìn rõ tình hình bên trong đám khói đen khiến tôi cảm thấy bực bội.
“Á, cái lão hồ ly này đã dùng thủ đoạn gì vậy? Sao pháp thuật của tôi lại không có tác dụng vậy chứ?”
.
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lời dụ dỗ và uy h**p khiến Hồ tiên chẳng buồn cả cử động lông mày.“Đúng là đồ tiểu nhân nông cạn dốt nát vậy mà cũng có thể là gia chủ nhà họ Uy, ông cụ nhà ông mạnh hơn ông nhiều”.Vốn tưởng Hồ tiên đã có tuổi thì nói chuyện lịch sự, nào ngờ Hồ tiên bật lại Uy Chấn Tử không chừa miếng nào.Nói xong, Hồ tiên cảm thấy vẫn chưa đã còn bổ sung thêm một câu với vẻ thản nhiên.“Chẳng trách, chỉ có loại tiên gia như Miêu quỷ mới chịu ám lên người ông”.Câu nói này không chỉ hạ thấp giá trị của Uy Chấn Tử mà đến cả Miêu quỷ cũng bị rớt xuống theo.Uy Chấn Tử vốn là một ông chủ kiêu ngạo, và Miêu quỷ kia chỉ có hơn ông ta chứ không có kém.Giờ nghe ông cụ Hồ hay chính là Hồ tiên hạ thấp giá trị của mình không chút do dự thì một người một tiên lập tức dựng tóc gáy.“Người ta nói Hồ tiên cửu thế cửu sinh, tôi muốn xem xem rốt cuộc thì ông có nổi chín mạng hay không!” Uy Chấn Tử nói bằng giọng của Miêu quỷ.Giọng nói kêu ngạo, sau đó kiễng chân nhảy qua đầu tôi, lao về phía ông cụ Hồ.Lúc này, từ xung quanh người của Uy Chấn Tử đột nhiên nổi lên một luồng khói đen, trong nháy mắt đã lấp đầy tới một nửa động núi.Tôi vốn định xem đại chiến của hai tiên đặc sắc như thế nào, nhưng khí đen xộc ra khiến tầm nhìn của tôi bị ngăn lại.Tôi thầm thở dài, khói đen này thực ra đã hóa thành sát khí vô cùng dày đặc, giống như có một tấm vải che trước mặt vậy.Đến cả đôi mắt có thể nhìn thấy kinh mạch vận chuyển trong cơ thể Uy Chấn Tử của tôi thì giờ cũng không thể nhìn thấy gì.“Lẽ nào đại tiên đánh nhau còn phải giấu sao? Lúc trước, khi Hắc tiên kia gây sự cũng dùng khí đen che mắt, sao giờ Miêu quỷ này cũng chơi trò như vậy chứ?” Không nhìn rõ tình hình bên trong đám khói đen khiến tôi cảm thấy bực bội.“Á, cái lão hồ ly này đã dùng thủ đoạn gì vậy? Sao pháp thuật của tôi lại không có tác dụng vậy chứ?” .