Tác giả:

Edit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,…

Chương 192: Chúng Ta Mau Chuồn Đi”

Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Không thể phủ nhận ông Tôn quả là người cả gan.Chuyện mà tôi không chắc thì ông ấy cứ làm như nắm chắc rồi không bằng.  “Sư phụ, chi bằng nhân lúc cổ thi này còn đang ăn cơm, chúng ta mau chuồn đi?”  Tôi không tin cái gọi là đợi người tình trăm năm gì đó.Nhân lúc cổ thi còn đang bận ăn, không có thời gian để ý đến bọn họ thì giờ không chạy, còn đợi đến khi nào?  Nghe lời đề nghị của tôi, ông Tôn không hề phản bác mà chỉ suy nghĩ.   Có lẽ do bị sốc vì cảnh tượng vừa nãy Uy Chấn Tử định bỏ chạy thì bị gi ết chết nên sau khi do dự một hồi thì ông Tôn mới đưa ra quyết định.   “Thôi kệ, dù sao nếu cô ta muốn giế t chết chúng ta thì dù đi hay ở cũng không thoát nổi”.   Nói xong, hai chúng tôi quyết tâm, nhân lúc cổ thi còn đang từ từ chai kỹ nuốt chậm thì dùng dây buộc hai người đang hôn mê kia, mỗi người nhanh chóng cõng một người lên lưng.   Buộc như vậy thì hai tay chúng tôi mới rảnh tay đề bỏ ra khỏi động được.   “Sư thúc nói mình nhất định phải mang chỗ dây này theo, lẽ nào là dùng để làm chuyện này…”  Tôi thầm cười khổ, vừa cảnh giác nhìn cổ thi vừa cẩn thận cùng ông Tôn bò đi về phía cửa động.   Không thể phủ nhận, dù miệng cổ thi kia vẫn ăn không ngừng, nhưng hai cái hốc mắt đen xì cứ nhìn chăm chăm vào chúng tôi khiến tôi cảm thấy thật bất an.   Ông Tôn còn hơn thế.Đừng thấy khi nãy ông ấy nói đùa với tôi mà nhầm.Khi bắt đầu hành động, thì ông ấy còn cảnh giác hơn cả tôi, một tay còn ôm chặt lấy cổ mình.   May mà tới khi chúng tôi lui ra tới cửa động thì hành thi kia vẫn không có phản ứng gì.   Tôi thầm nhủ rồi lại nghiến răng nhìn ông Tôn ở phía tước.   Lúc này tôi mới phát hiện ra,  khoảng cách giữa chúng tôi đã được kéo dãn ra bằng một nửa người khác.   Tôi lau mồ hôi, vội vàng lấy lại tinh thần và muốn kéo gần khoảng cách giữa hai chúng tôi.   Nhưng điều kỳ lại là tôi càng vội vã thì phát hiện ra khoảng cách giữa tôi và ông Tôn càng lúc càng xa..

Không thể phủ nhận ông Tôn quả là người cả gan.

Chuyện mà tôi không chắc thì ông ấy cứ làm như nắm chắc rồi không bằng.  

“Sư phụ, chi bằng nhân lúc cổ thi này còn đang ăn cơm, chúng ta mau chuồn đi?”  

Tôi không tin cái gọi là đợi người tình trăm năm gì đó.

Nhân lúc cổ thi còn đang bận ăn, không có thời gian để ý đến bọn họ thì giờ không chạy, còn đợi đến khi nào?  

Nghe lời đề nghị của tôi, ông Tôn không hề phản bác mà chỉ suy nghĩ.   

Có lẽ do bị sốc vì cảnh tượng vừa nãy Uy Chấn Tử định bỏ chạy thì bị gi ết chết nên sau khi do dự một hồi thì ông Tôn mới đưa ra quyết định.   

“Thôi kệ, dù sao nếu cô ta muốn giế t chết chúng ta thì dù đi hay ở cũng không thoát nổi”.   

Nói xong, hai chúng tôi quyết tâm, nhân lúc cổ thi còn đang từ từ chai kỹ nuốt chậm thì dùng dây buộc hai người đang hôn mê kia, mỗi người nhanh chóng cõng một người lên lưng.   

Buộc như vậy thì hai tay chúng tôi mới rảnh tay đề bỏ ra khỏi động được.   

“Sư thúc nói mình nhất định phải mang chỗ dây này theo, lẽ nào là dùng để làm chuyện này…”  

Tôi thầm cười khổ, vừa cảnh giác nhìn cổ thi vừa cẩn thận cùng ông Tôn bò đi về phía cửa động.   

Không thể phủ nhận, dù miệng cổ thi kia vẫn ăn không ngừng, nhưng hai cái hốc mắt đen xì cứ nhìn chăm chăm vào chúng tôi khiến tôi cảm thấy thật bất an.   

Ông Tôn còn hơn thế.

Đừng thấy khi nãy ông ấy nói đùa với tôi mà nhầm.

Khi bắt đầu hành động, thì ông ấy còn cảnh giác hơn cả tôi, một tay còn ôm chặt lấy cổ mình.   

May mà tới khi chúng tôi lui ra tới cửa động thì hành thi kia vẫn không có phản ứng gì.   

Tôi thầm nhủ rồi lại nghiến răng nhìn ông Tôn ở phía tước.   

Lúc này tôi mới phát hiện ra,  khoảng cách giữa chúng tôi đã được kéo dãn ra bằng một nửa người khác.   

Tôi lau mồ hôi, vội vàng lấy lại tinh thần và muốn kéo gần khoảng cách giữa hai chúng tôi.   

Nhưng điều kỳ lại là tôi càng vội vã thì phát hiện ra khoảng cách giữa tôi và ông Tôn càng lúc càng xa.

.

Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Không thể phủ nhận ông Tôn quả là người cả gan.Chuyện mà tôi không chắc thì ông ấy cứ làm như nắm chắc rồi không bằng.  “Sư phụ, chi bằng nhân lúc cổ thi này còn đang ăn cơm, chúng ta mau chuồn đi?”  Tôi không tin cái gọi là đợi người tình trăm năm gì đó.Nhân lúc cổ thi còn đang bận ăn, không có thời gian để ý đến bọn họ thì giờ không chạy, còn đợi đến khi nào?  Nghe lời đề nghị của tôi, ông Tôn không hề phản bác mà chỉ suy nghĩ.   Có lẽ do bị sốc vì cảnh tượng vừa nãy Uy Chấn Tử định bỏ chạy thì bị gi ết chết nên sau khi do dự một hồi thì ông Tôn mới đưa ra quyết định.   “Thôi kệ, dù sao nếu cô ta muốn giế t chết chúng ta thì dù đi hay ở cũng không thoát nổi”.   Nói xong, hai chúng tôi quyết tâm, nhân lúc cổ thi còn đang từ từ chai kỹ nuốt chậm thì dùng dây buộc hai người đang hôn mê kia, mỗi người nhanh chóng cõng một người lên lưng.   Buộc như vậy thì hai tay chúng tôi mới rảnh tay đề bỏ ra khỏi động được.   “Sư thúc nói mình nhất định phải mang chỗ dây này theo, lẽ nào là dùng để làm chuyện này…”  Tôi thầm cười khổ, vừa cảnh giác nhìn cổ thi vừa cẩn thận cùng ông Tôn bò đi về phía cửa động.   Không thể phủ nhận, dù miệng cổ thi kia vẫn ăn không ngừng, nhưng hai cái hốc mắt đen xì cứ nhìn chăm chăm vào chúng tôi khiến tôi cảm thấy thật bất an.   Ông Tôn còn hơn thế.Đừng thấy khi nãy ông ấy nói đùa với tôi mà nhầm.Khi bắt đầu hành động, thì ông ấy còn cảnh giác hơn cả tôi, một tay còn ôm chặt lấy cổ mình.   May mà tới khi chúng tôi lui ra tới cửa động thì hành thi kia vẫn không có phản ứng gì.   Tôi thầm nhủ rồi lại nghiến răng nhìn ông Tôn ở phía tước.   Lúc này tôi mới phát hiện ra,  khoảng cách giữa chúng tôi đã được kéo dãn ra bằng một nửa người khác.   Tôi lau mồ hôi, vội vàng lấy lại tinh thần và muốn kéo gần khoảng cách giữa hai chúng tôi.   Nhưng điều kỳ lại là tôi càng vội vã thì phát hiện ra khoảng cách giữa tôi và ông Tôn càng lúc càng xa..

Chương 192: Chúng Ta Mau Chuồn Đi”