Tác giả:

Edit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,…

Chương 196: May Mà Ngọc Của Tôi Vẫn Còn!

Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Miếng ngọc màu xanh lục trong tay hình nhân giấy kia rất giống miếng ngọc bội tôi mang bên mình.  Tôi vô cùng kinh ngạc, vội vã lục tìm trong người.  May mà ngọc của tôi vẫn còn!  Theo lời bà nội Nguyễn Vân nói thì miếng ngọc giản này là tín vật của người giữ đèn.Nếu làm mất thì e rằng sẽ gây ra đại loạn.  Tôi lại quan sát kỹ lưỡng thêm, miếng ngọc trên tay hình nhân này nhìn có vẻ giống miếng ngọc mà Uy Tinh lấy ra lúc trước.  Lúc còn ở trong động, Uy Tinh tưởng nhầm con linh hồ kia là Hồ tiên nên muốn lấy miếng ngọc bội ra làm tín vật để thu phục nó.  Trong lòng tôi thầm nghĩ.  Cửu Vỹ Hồ tiên này là tiên bảo hộ của ông nội tôi, nếu cô ta muốn lấy miếng ngọc bội đó làm tin thì chẳng phải miếng ngọc đó cũng là đồ của ông nội tôi sao? Vậy tại sao Uy Tinh lại có được nó?  Càng kỳ lạ hơn là, tại sao miếng ngọc đó giờ lại ở trong tay những hình nhân này? Bọn chúng muốn làm gì?  Mấy hình nhân đó đưa miếng ngọc đến trước mặt tôi, đôi mắt được vẽ bằng hai chấm mực đen nhìn tôi chằm chằm.Hai chấm hồng trên gương mặt trắng bệch nổi bật đến nhức mắt, nhìn vô cùng quỷ dị và đáng sợ.  Tôi nhất thời không biết mình có nên nhận miếng ngọc đó hay không.  "Cháu trai...!đừng...!đừng đụng vào..."  Tôi còn đang do dự không biết nên làm thế nào thì Tam Thanh ban nãy bất tỉnh nhân sự giờ đột nhiên lên tiếng.  "Sư thúc!"  Vừa nghe giọng Tam Thanh, tôi đột nhiên thấy nhẹ nhõm hẳn như thể có được chỗ dựa đáng tin cậy.Tôi vội vã bước tới bên cạnh Tam Thanh.  "Sư thúc, không sao chứ?"  Mặc dù Tam Thanh đã tỉnh lại nhưng sắc mặt rất tệ.Hơn nữa giọng nói của Tam Thanh rất yếu ớt, như thể không còn chút hơi sức nào.  "Không sao...!chỉ là bị lão già kia vỗ cho một cái làm gãy vài cái xương..."  Tam Thanh cố gắng ra vẻ như mình không sao, nhưng dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi chịu đựng đã bán đứng những lời vừa rồi.  "Ngọc bội này vốn là một cặp Long Phượng ngọc giản.Cái mà cậu cầm là Long giản, còn đây là Phượng giản.Nếu như cậu nhận nó thì nghĩa là đồng ý hôn sự này"..

Miếng ngọc màu xanh lục trong tay hình nhân giấy kia rất giống miếng ngọc bội tôi mang bên mình.  

Tôi vô cùng kinh ngạc, vội vã lục tìm trong người.  

May mà ngọc của tôi vẫn còn!  

Theo lời bà nội Nguyễn Vân nói thì miếng ngọc giản này là tín vật của người giữ đèn.

Nếu làm mất thì e rằng sẽ gây ra đại loạn.  

Tôi lại quan sát kỹ lưỡng thêm, miếng ngọc trên tay hình nhân này nhìn có vẻ giống miếng ngọc mà Uy Tinh lấy ra lúc trước.  

Lúc còn ở trong động, Uy Tinh tưởng nhầm con linh hồ kia là Hồ tiên nên muốn lấy miếng ngọc bội ra làm tín vật để thu phục nó.  

Trong lòng tôi thầm nghĩ.  

Cửu Vỹ Hồ tiên này là tiên bảo hộ của ông nội tôi, nếu cô ta muốn lấy miếng ngọc bội đó làm tin thì chẳng phải miếng ngọc đó cũng là đồ của ông nội tôi sao? Vậy tại sao Uy Tinh lại có được nó?  

Càng kỳ lạ hơn là, tại sao miếng ngọc đó giờ lại ở trong tay những hình nhân này? Bọn chúng muốn làm gì?  

Mấy hình nhân đó đưa miếng ngọc đến trước mặt tôi, đôi mắt được vẽ bằng hai chấm mực đen nhìn tôi chằm chằm.

Hai chấm hồng trên gương mặt trắng bệch nổi bật đến nhức mắt, nhìn vô cùng quỷ dị và đáng sợ.  

Tôi nhất thời không biết mình có nên nhận miếng ngọc đó hay không.  

"Cháu trai...!đừng...!đừng đụng vào..."  

Tôi còn đang do dự không biết nên làm thế nào thì Tam Thanh ban nãy bất tỉnh nhân sự giờ đột nhiên lên tiếng.  

"Sư thúc!"  

Vừa nghe giọng Tam Thanh, tôi đột nhiên thấy nhẹ nhõm hẳn như thể có được chỗ dựa đáng tin cậy.

Tôi vội vã bước tới bên cạnh Tam Thanh.  

"Sư thúc, không sao chứ?"  

Mặc dù Tam Thanh đã tỉnh lại nhưng sắc mặt rất tệ.

Hơn nữa giọng nói của Tam Thanh rất yếu ớt, như thể không còn chút hơi sức nào.  

"Không sao...!chỉ là bị lão già kia vỗ cho một cái làm gãy vài cái xương..."  

Tam Thanh cố gắng ra vẻ như mình không sao, nhưng dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi chịu đựng đã bán đứng những lời vừa rồi.  

"Ngọc bội này vốn là một cặp Long Phượng ngọc giản.

Cái mà cậu cầm là Long giản, còn đây là Phượng giản.

Nếu như cậu nhận nó thì nghĩa là đồng ý hôn sự này"..

Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Miếng ngọc màu xanh lục trong tay hình nhân giấy kia rất giống miếng ngọc bội tôi mang bên mình.  Tôi vô cùng kinh ngạc, vội vã lục tìm trong người.  May mà ngọc của tôi vẫn còn!  Theo lời bà nội Nguyễn Vân nói thì miếng ngọc giản này là tín vật của người giữ đèn.Nếu làm mất thì e rằng sẽ gây ra đại loạn.  Tôi lại quan sát kỹ lưỡng thêm, miếng ngọc trên tay hình nhân này nhìn có vẻ giống miếng ngọc mà Uy Tinh lấy ra lúc trước.  Lúc còn ở trong động, Uy Tinh tưởng nhầm con linh hồ kia là Hồ tiên nên muốn lấy miếng ngọc bội ra làm tín vật để thu phục nó.  Trong lòng tôi thầm nghĩ.  Cửu Vỹ Hồ tiên này là tiên bảo hộ của ông nội tôi, nếu cô ta muốn lấy miếng ngọc bội đó làm tin thì chẳng phải miếng ngọc đó cũng là đồ của ông nội tôi sao? Vậy tại sao Uy Tinh lại có được nó?  Càng kỳ lạ hơn là, tại sao miếng ngọc đó giờ lại ở trong tay những hình nhân này? Bọn chúng muốn làm gì?  Mấy hình nhân đó đưa miếng ngọc đến trước mặt tôi, đôi mắt được vẽ bằng hai chấm mực đen nhìn tôi chằm chằm.Hai chấm hồng trên gương mặt trắng bệch nổi bật đến nhức mắt, nhìn vô cùng quỷ dị và đáng sợ.  Tôi nhất thời không biết mình có nên nhận miếng ngọc đó hay không.  "Cháu trai...!đừng...!đừng đụng vào..."  Tôi còn đang do dự không biết nên làm thế nào thì Tam Thanh ban nãy bất tỉnh nhân sự giờ đột nhiên lên tiếng.  "Sư thúc!"  Vừa nghe giọng Tam Thanh, tôi đột nhiên thấy nhẹ nhõm hẳn như thể có được chỗ dựa đáng tin cậy.Tôi vội vã bước tới bên cạnh Tam Thanh.  "Sư thúc, không sao chứ?"  Mặc dù Tam Thanh đã tỉnh lại nhưng sắc mặt rất tệ.Hơn nữa giọng nói của Tam Thanh rất yếu ớt, như thể không còn chút hơi sức nào.  "Không sao...!chỉ là bị lão già kia vỗ cho một cái làm gãy vài cái xương..."  Tam Thanh cố gắng ra vẻ như mình không sao, nhưng dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi chịu đựng đã bán đứng những lời vừa rồi.  "Ngọc bội này vốn là một cặp Long Phượng ngọc giản.Cái mà cậu cầm là Long giản, còn đây là Phượng giản.Nếu như cậu nhận nó thì nghĩa là đồng ý hôn sự này"..

Chương 196: May Mà Ngọc Của Tôi Vẫn Còn!