Edit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,…
Chương 204: Tôi Bất Giác Đưa Tay Sờ Lên Lưng Mình
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Nhưng cũng không biết Nguyễn Thanh Nhi đã dùng pháp thuật gì mà tôi cắn sắp nát đầu lưỡi cũng không thể tỉnh dậy nổi khỏi mộng cảnh."Trương Ly, nơi này chỉ có hai ta, cậu không cần phải ngại".Sau khi nhẹ nhàng thì thầm một câu, hai bàn tay của Nguyễn Thanh Nhi bắt đầu cử động, định cởi áo của tôi! Tôi thầm nghĩ lần này không hay rồi, khi tôi đang giãy giụa để thoát khỏi cô ta thì Nguyễn Thanh Nhi như thể nhìn thấy một thứ gì đó rất đáng sợ nên kinh hãi hét lên một tiếng rồi nhảy lùi ra sau năm bước."Cậu! ", Nguyễn Thanh Nhi cơ hồ muốn nói điều gì đó nhưng lại như thể nhớ ra một việc rất đáng sợ nên vội vã đưa tay bịt chặt miệng, sợ mình sẽ lỡ mồm thốt ra điều gì đó.Tôi quan sát hành động của cô ta với vẻ khó hiểu.Ban nãy tôi chỉ muốn né Nguyễn Thanh Nhi xa một chút nhưng giờ tôi lại rất muốn hỏi rốt cuộc cô ta nhìn thấy cái gì mà lại sợ hãi như vậy.Nhưng Nguyễn Thanh Nhi không cho tôi cơ hội đó.Thấy tôi định mở miệng hỏi, Nguyễn Thanh Nhi hai lòng bàn tay chắp vào nhau rồi "bốp" một cái cho tôi một bạt tai.Âm thanh đó vừa vang lên, tôi choàng mở mắt nhìn tứ phía.Hóa ra tôi vẫn đang ở trong căn phòng trọ.Tam Thanh nằm bên cạnh vẫn ngủ rất ngon giấc.Tôi bất giác đưa tay sờ lên lưng mình.Nhưng khi sờ lên lưng tôi bỗng phát hiện ra một điểm cổ quái.Lúc trước tôi đã đụng độ với Ngũ Quỷ Đài Quan, chúng để lại trên lưng tôi một con dấu rất rõ.Con dấu này chỗ lồi chỗ lõm, chỉ cần sờ vào là có thể cảm nhận được rõ rệt.Nhưng ban nãy khi tay tôi chạm vào lưng lại hoàn toàn trơn láng.Lẽ nào! Tôi vội vã nhảy xuống khỏi giường, chạy tới trước gương cởi áo ra xem.Đập vào mắt tôi là tấm lưng trơn nhẵn không còn dấu vết của Ngũ Quỷ Đài Quan! Tôi đứng lặng nhìn tấm lưng nhẵn nhụi của mình trong gương đến thẫn thờ.Mấy ngày nay có quá nhiều chuyện xảy ra nên tôi căn bản đã quên mất con dấu của Ngũ Quỷ Đài Quan.Còn tại sao nó lại biến mất thì tôi cũng không biết nữa.Tôi đứng vặn vẹo trước gương một hồi lâu bởi tôi không thể tự nhìn được hết tấm lưng mình.Trong lúc vội vã tôi chỉ đành gọi Tam Thanh đang ngủ dậy."Sư thúc mau nhìn xem, ấn Ngũ Quỷ Đài Quan trên lưng tôi biến mất rồi phải không?".
Nhưng cũng không biết Nguyễn Thanh Nhi đã dùng pháp thuật gì mà tôi cắn sắp nát đầu lưỡi cũng không thể tỉnh dậy nổi khỏi mộng cảnh.
"Trương Ly, nơi này chỉ có hai ta, cậu không cần phải ngại".
Sau khi nhẹ nhàng thì thầm một câu, hai bàn tay của Nguyễn Thanh Nhi bắt đầu cử động, định cởi áo của tôi!
Tôi thầm nghĩ lần này không hay rồi, khi tôi đang giãy giụa để thoát khỏi cô ta thì Nguyễn Thanh Nhi như thể nhìn thấy một thứ gì đó rất đáng sợ nên kinh hãi hét lên một tiếng rồi nhảy lùi ra sau năm bước.
"Cậu! ", Nguyễn Thanh Nhi cơ hồ muốn nói điều gì đó nhưng lại như thể nhớ ra một việc rất đáng sợ nên vội vã đưa tay bịt chặt miệng, sợ mình sẽ lỡ mồm thốt ra điều gì đó.
Tôi quan sát hành động của cô ta với vẻ khó hiểu.
Ban nãy tôi chỉ muốn né Nguyễn Thanh Nhi xa một chút nhưng giờ tôi lại rất muốn hỏi rốt cuộc cô ta nhìn thấy cái gì mà lại sợ hãi như vậy.
Nhưng Nguyễn Thanh Nhi không cho tôi cơ hội đó.
Thấy tôi định mở miệng hỏi, Nguyễn Thanh Nhi hai lòng bàn tay chắp vào nhau rồi "bốp" một cái cho tôi một bạt tai.
Âm thanh đó vừa vang lên, tôi choàng mở mắt nhìn tứ phía.
Hóa ra tôi vẫn đang ở trong căn phòng trọ.
Tam Thanh nằm bên cạnh vẫn ngủ rất ngon giấc.
Tôi bất giác đưa tay sờ lên lưng mình.
Nhưng khi sờ lên lưng tôi bỗng phát hiện ra một điểm cổ quái.
Lúc trước tôi đã đụng độ với Ngũ Quỷ Đài Quan, chúng để lại trên lưng tôi một con dấu rất rõ.
Con dấu này chỗ lồi chỗ lõm, chỉ cần sờ vào là có thể cảm nhận được rõ rệt.
Nhưng ban nãy khi tay tôi chạm vào lưng lại hoàn toàn trơn láng.
Lẽ nào!
Tôi vội vã nhảy xuống khỏi giường, chạy tới trước gương cởi áo ra xem.
Đập vào mắt tôi là tấm lưng trơn nhẵn không còn dấu vết của Ngũ Quỷ Đài Quan!
Tôi đứng lặng nhìn tấm lưng nhẵn nhụi của mình trong gương đến thẫn thờ.
Mấy ngày nay có quá nhiều chuyện xảy ra nên tôi căn bản đã quên mất con dấu của Ngũ Quỷ Đài Quan.
Còn tại sao nó lại biến mất thì tôi cũng không biết nữa.
Tôi đứng vặn vẹo trước gương một hồi lâu bởi tôi không thể tự nhìn được hết tấm lưng mình.
Trong lúc vội vã tôi chỉ đành gọi Tam Thanh đang ngủ dậy.
"Sư thúc mau nhìn xem, ấn Ngũ Quỷ Đài Quan trên lưng tôi biến mất rồi phải không?".
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Nhưng cũng không biết Nguyễn Thanh Nhi đã dùng pháp thuật gì mà tôi cắn sắp nát đầu lưỡi cũng không thể tỉnh dậy nổi khỏi mộng cảnh."Trương Ly, nơi này chỉ có hai ta, cậu không cần phải ngại".Sau khi nhẹ nhàng thì thầm một câu, hai bàn tay của Nguyễn Thanh Nhi bắt đầu cử động, định cởi áo của tôi! Tôi thầm nghĩ lần này không hay rồi, khi tôi đang giãy giụa để thoát khỏi cô ta thì Nguyễn Thanh Nhi như thể nhìn thấy một thứ gì đó rất đáng sợ nên kinh hãi hét lên một tiếng rồi nhảy lùi ra sau năm bước."Cậu! ", Nguyễn Thanh Nhi cơ hồ muốn nói điều gì đó nhưng lại như thể nhớ ra một việc rất đáng sợ nên vội vã đưa tay bịt chặt miệng, sợ mình sẽ lỡ mồm thốt ra điều gì đó.Tôi quan sát hành động của cô ta với vẻ khó hiểu.Ban nãy tôi chỉ muốn né Nguyễn Thanh Nhi xa một chút nhưng giờ tôi lại rất muốn hỏi rốt cuộc cô ta nhìn thấy cái gì mà lại sợ hãi như vậy.Nhưng Nguyễn Thanh Nhi không cho tôi cơ hội đó.Thấy tôi định mở miệng hỏi, Nguyễn Thanh Nhi hai lòng bàn tay chắp vào nhau rồi "bốp" một cái cho tôi một bạt tai.Âm thanh đó vừa vang lên, tôi choàng mở mắt nhìn tứ phía.Hóa ra tôi vẫn đang ở trong căn phòng trọ.Tam Thanh nằm bên cạnh vẫn ngủ rất ngon giấc.Tôi bất giác đưa tay sờ lên lưng mình.Nhưng khi sờ lên lưng tôi bỗng phát hiện ra một điểm cổ quái.Lúc trước tôi đã đụng độ với Ngũ Quỷ Đài Quan, chúng để lại trên lưng tôi một con dấu rất rõ.Con dấu này chỗ lồi chỗ lõm, chỉ cần sờ vào là có thể cảm nhận được rõ rệt.Nhưng ban nãy khi tay tôi chạm vào lưng lại hoàn toàn trơn láng.Lẽ nào! Tôi vội vã nhảy xuống khỏi giường, chạy tới trước gương cởi áo ra xem.Đập vào mắt tôi là tấm lưng trơn nhẵn không còn dấu vết của Ngũ Quỷ Đài Quan! Tôi đứng lặng nhìn tấm lưng nhẵn nhụi của mình trong gương đến thẫn thờ.Mấy ngày nay có quá nhiều chuyện xảy ra nên tôi căn bản đã quên mất con dấu của Ngũ Quỷ Đài Quan.Còn tại sao nó lại biến mất thì tôi cũng không biết nữa.Tôi đứng vặn vẹo trước gương một hồi lâu bởi tôi không thể tự nhìn được hết tấm lưng mình.Trong lúc vội vã tôi chỉ đành gọi Tam Thanh đang ngủ dậy."Sư thúc mau nhìn xem, ấn Ngũ Quỷ Đài Quan trên lưng tôi biến mất rồi phải không?".