Tác giả:

Edit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,…

Chương 225: Đôi Mắt Bỗng Như Rực Lửa…

Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Giờ tận mắt nhìn thấy ông ta, tôi bỗng thở phào và bất giác cảm thấy vui mừng.“Ông chủ, thần sắc tốt đấy, xem ra chuyện tối hôm đó không khiến ông bị thương nhỉ, đúng là mạng lớn!”Tôi nhiệt tình chào hỏi ông ta.Ông chủ cũng có vẻ rất vui khi nhìn thấy tôi.Mặc dù tiếp xúc không nhiều nhưng dù gì cũng từng vào sinh ra tử cùng nhau nên hai người khi gặp mặt cảm thấy vô cùng gần gũi.“Người anh em, đừng nhắc tới nữa, tôi cũng không biết tối hôm đó tôi đã thoát như thế nào, chỉ biết đến khi tỉnh lại thì tôi phát hiện ra là mình đã ở nhà rồi”.Tôi gật đầu cảm thán và tiếp lời ông ta.“Xem ra chuyện tối hôm đó đã khiến ông mạnh dạn lên nhiều nhỉ, ông xem ở quanh đây đến một bóng người cũng không có mà ông cũng dám có mặt”.Tôi vừa nói vừa cười he he, nhưng ngay sau đó khuôn mặt tôi bỗng cứng đờ.Chẳng phải sao? Tôi đã nói ra được điều kỳ lạ nhất rồi vậy mà trước đó không hề phát hiện ra.Từ lúc chúng tôi bước xuống xe và đi tới đây, đến cả tiếng động trong mỗi căn nhà đều không có, cả con đường giống như con đường ma, đến một bóng người cũng không thấy đâu.Nơi không có người thì siêu thị còn mở cửa làm gì?Dù ông chủ này có to gan tới mức nào và không hề sợ tòa cao ốc kỳ dị nhưng có cần thiết phải mở siêu thị ở một nơi vắng ngắt như thế này không?Khuôn mặt tôi cứng đơ khiến bầu không khí cũng trở nên đặc quánh.Nhất thời, tôi nhìn biểu cảm trên khuôn mặt ông chủ có phần kỳ lạ.Ông chủ không vội trả lời câu hỏi mà chỉ nhìn tôi một lúc rồi mới cười với vẻ ngượng ngùng và nói..truyện kiếm hiệp hay“Hài, tôi là ông chủ siêu thị thì phải chăm sóc cho siêu thị của mình chứ.Hơn nữa, ở đây không phải không có người mà là chưa tới lúc.Đợi lát nữa sẽ có nhiều người tới mua đồ ở chỗ tôi lắm”.Nói xong, ông chủ lại cười với tôi và hỏi ngược lại.“Tôi cũng muốn hỏi cậu, cậu tới đây làm gì?”.

Giờ tận mắt nhìn thấy ông ta, tôi bỗng thở phào và bất giác cảm thấy vui mừng.

“Ông chủ, thần sắc tốt đấy, xem ra chuyện tối hôm đó không khiến ông bị thương nhỉ, đúng là mạng lớn!”

Tôi nhiệt tình chào hỏi ông ta.

Ông chủ cũng có vẻ rất vui khi nhìn thấy tôi.

Mặc dù tiếp xúc không nhiều nhưng dù gì cũng từng vào sinh ra tử cùng nhau nên hai người khi gặp mặt cảm thấy vô cùng gần gũi.

“Người anh em, đừng nhắc tới nữa, tôi cũng không biết tối hôm đó tôi đã thoát như thế nào, chỉ biết đến khi tỉnh lại thì tôi phát hiện ra là mình đã ở nhà rồi”.

Tôi gật đầu cảm thán và tiếp lời ông ta.

“Xem ra chuyện tối hôm đó đã khiến ông mạnh dạn lên nhiều nhỉ, ông xem ở quanh đây đến một bóng người cũng không có mà ông cũng dám có mặt”.

Tôi vừa nói vừa cười he he, nhưng ngay sau đó khuôn mặt tôi bỗng cứng đờ.

Chẳng phải sao? Tôi đã nói ra được điều kỳ lạ nhất rồi vậy mà trước đó không hề phát hiện ra.

Từ lúc chúng tôi bước xuống xe và đi tới đây, đến cả tiếng động trong mỗi căn nhà đều không có, cả con đường giống như con đường ma, đến một bóng người cũng không thấy đâu.

Nơi không có người thì siêu thị còn mở cửa làm gì?

Dù ông chủ này có to gan tới mức nào và không hề sợ tòa cao ốc kỳ dị nhưng có cần thiết phải mở siêu thị ở một nơi vắng ngắt như thế này không?

Khuôn mặt tôi cứng đơ khiến bầu không khí cũng trở nên đặc quánh.

Nhất thời, tôi nhìn biểu cảm trên khuôn mặt ông chủ có phần kỳ lạ.

Ông chủ không vội trả lời câu hỏi mà chỉ nhìn tôi một lúc rồi mới cười với vẻ ngượng ngùng và nói.

.

truyện kiếm hiệp hay

“Hài, tôi là ông chủ siêu thị thì phải chăm sóc cho siêu thị của mình chứ.

Hơn nữa, ở đây không phải không có người mà là chưa tới lúc.

Đợi lát nữa sẽ có nhiều người tới mua đồ ở chỗ tôi lắm”.

Nói xong, ông chủ lại cười với tôi và hỏi ngược lại.

“Tôi cũng muốn hỏi cậu, cậu tới đây làm gì?”.

Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Giờ tận mắt nhìn thấy ông ta, tôi bỗng thở phào và bất giác cảm thấy vui mừng.“Ông chủ, thần sắc tốt đấy, xem ra chuyện tối hôm đó không khiến ông bị thương nhỉ, đúng là mạng lớn!”Tôi nhiệt tình chào hỏi ông ta.Ông chủ cũng có vẻ rất vui khi nhìn thấy tôi.Mặc dù tiếp xúc không nhiều nhưng dù gì cũng từng vào sinh ra tử cùng nhau nên hai người khi gặp mặt cảm thấy vô cùng gần gũi.“Người anh em, đừng nhắc tới nữa, tôi cũng không biết tối hôm đó tôi đã thoát như thế nào, chỉ biết đến khi tỉnh lại thì tôi phát hiện ra là mình đã ở nhà rồi”.Tôi gật đầu cảm thán và tiếp lời ông ta.“Xem ra chuyện tối hôm đó đã khiến ông mạnh dạn lên nhiều nhỉ, ông xem ở quanh đây đến một bóng người cũng không có mà ông cũng dám có mặt”.Tôi vừa nói vừa cười he he, nhưng ngay sau đó khuôn mặt tôi bỗng cứng đờ.Chẳng phải sao? Tôi đã nói ra được điều kỳ lạ nhất rồi vậy mà trước đó không hề phát hiện ra.Từ lúc chúng tôi bước xuống xe và đi tới đây, đến cả tiếng động trong mỗi căn nhà đều không có, cả con đường giống như con đường ma, đến một bóng người cũng không thấy đâu.Nơi không có người thì siêu thị còn mở cửa làm gì?Dù ông chủ này có to gan tới mức nào và không hề sợ tòa cao ốc kỳ dị nhưng có cần thiết phải mở siêu thị ở một nơi vắng ngắt như thế này không?Khuôn mặt tôi cứng đơ khiến bầu không khí cũng trở nên đặc quánh.Nhất thời, tôi nhìn biểu cảm trên khuôn mặt ông chủ có phần kỳ lạ.Ông chủ không vội trả lời câu hỏi mà chỉ nhìn tôi một lúc rồi mới cười với vẻ ngượng ngùng và nói..truyện kiếm hiệp hay“Hài, tôi là ông chủ siêu thị thì phải chăm sóc cho siêu thị của mình chứ.Hơn nữa, ở đây không phải không có người mà là chưa tới lúc.Đợi lát nữa sẽ có nhiều người tới mua đồ ở chỗ tôi lắm”.Nói xong, ông chủ lại cười với tôi và hỏi ngược lại.“Tôi cũng muốn hỏi cậu, cậu tới đây làm gì?”.

Chương 225: Đôi Mắt Bỗng Như Rực Lửa…