Tác giả:

Edit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,…

Chương 230: Có Năng Lực Gì Thì Mau Sử Dụng Đi!

Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Tôi không đáp lại câu nói trên mà chỉ ân hận nói với Tam Thanh."Sư thúc, thúc nói xem, ban nãy ở trên xe, chúng ta chưa lên kế hoạch kỹ càng, cứ tay không mà tới đây.Quả thực chúng ta đã hành sự lỗ m ãng rồi".Tam Thanh nghe tôi nói xong thì chỉ "haizzz" một cái.Tôi vừa đề phòng đám quỷ kia lại gần, vừa liếc nhìn Tam Thanh.Trên trán Tam Thanh ướt đẫm mồ hôi, có điều nét mặt lại như có gì đó không đúng lắm.Từ khi tôi quen biết Tam Thanh đến nay, sư thúc luôn là một người làm việc có kế hoạch, có chuẩn bị.Bởi vậy nên dù có gặp phải biến cố bất ngờ gì thì sư thúc vẫn luôn đã có sự chuẩn bị chứ không thể tự đẩy mình vào đường cùng như hôm nay.Hơn nữa biểu hiện của Tam Thanh lúc ở trên tàu cũng khiến tôi lờ mờ cảm thấy một vẻ gì đó mờ ám.Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho dù Tam Thanh thực sự có suy nghĩ khác thì cũng đâu cần liều cả mạng mình như thế này?  Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ về mục đích của Tam Thanh thì đột nhiên một tiếng kêu quái dị vang lên.Giống như một hiệu lệnh, đám quỷ kia đột nhiên trở nên điên cuồng, con nào con nấy vẻ mặt dữ tợn lao nhanh về phía chúng tôi."Cháu trai! Chết đến đ*t rồi! Có năng lực gì thì mau sử dụng đi!"  Thấy đám ác quỷ kia lao tới, Tam Thanh run cầm cập, đột nhiên dùng sức đẩy tôi ra phía trước.Vốn hai chúng tôi đã cách đám quỷ kia không xa, thật không ngờ Tam Thanh lại đưa tay đẩy khiến tôi đã đứng ngay trước mặt đám quỷ kia.Một làn gió âm hôi thối và tê lạnh đến thấu xương ập thẳng vào mặt tôi.Đám quỷ này không giống ông chủ ban nãy.Mặc dù về sau ông ta cũng muốn lấy mạng tôi nhưng ít ra ban đầu gặp gỡ ông ta còn tỏ ra rất hòa nhã.Nhưng giờ thì khác, con quỷ nào cũng nhe răng toét miệng như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.Đây nào có giống hồn thể mà rõ ràng là giống một bầy tang thi hơn.Nghĩ vậy, tôi không khỏi liên tưởng đến sát khí của hai mẹ con tôi đã gặp trước đây.Lúc đó tôi chỉ có một mình, dùng sức mình đấu lại với hai mẹ con kia rồi thu phục họ.Nếu đám người này cũng giống như bọn họ, vậy thì có lẽ pháp thuật tôi dùng khi đó cũng sẽ có hiệu quả.Có điều đám tang thi này ào đến như từng đợt sóng thần, chắc chắn sẽ không cho tôi có đủ thời gian để thi triển chiêu thức.Vậy thì chiêu Độc Chiêm Ngao Đầu của tôi cũng chưa chắc đã tiến hành được..

Tôi không đáp lại câu nói trên mà chỉ ân hận nói với Tam Thanh.

"Sư thúc, thúc nói xem, ban nãy ở trên xe, chúng ta chưa lên kế hoạch kỹ càng, cứ tay không mà tới đây.

Quả thực chúng ta đã hành sự lỗ m ãng rồi".

Tam Thanh nghe tôi nói xong thì chỉ "haizzz" một cái.

Tôi vừa đề phòng đám quỷ kia lại gần, vừa liếc nhìn Tam Thanh.

Trên trán Tam Thanh ướt đẫm mồ hôi, có điều nét mặt lại như có gì đó không đúng lắm.

Từ khi tôi quen biết Tam Thanh đến nay, sư thúc luôn là một người làm việc có kế hoạch, có chuẩn bị.

Bởi vậy nên dù có gặp phải biến cố bất ngờ gì thì sư thúc vẫn luôn đã có sự chuẩn bị chứ không thể tự đẩy mình vào đường cùng như hôm nay.

Hơn nữa biểu hiện của Tam Thanh lúc ở trên tàu cũng khiến tôi lờ mờ cảm thấy một vẻ gì đó mờ ám.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho dù Tam Thanh thực sự có suy nghĩ khác thì cũng đâu cần liều cả mạng mình như thế này?  

Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ về mục đích của Tam Thanh thì đột nhiên một tiếng kêu quái dị vang lên.

Giống như một hiệu lệnh, đám quỷ kia đột nhiên trở nên điên cuồng, con nào con nấy vẻ mặt dữ tợn lao nhanh về phía chúng tôi.

"Cháu trai! Chết đến đ*t rồi! Có năng lực gì thì mau sử dụng đi!"  

Thấy đám ác quỷ kia lao tới, Tam Thanh run cầm cập, đột nhiên dùng sức đẩy tôi ra phía trước.

Vốn hai chúng tôi đã cách đám quỷ kia không xa, thật không ngờ Tam Thanh lại đưa tay đẩy khiến tôi đã đứng ngay trước mặt đám quỷ kia.

Một làn gió âm hôi thối và tê lạnh đến thấu xương ập thẳng vào mặt tôi.

Đám quỷ này không giống ông chủ ban nãy.

Mặc dù về sau ông ta cũng muốn lấy mạng tôi nhưng ít ra ban đầu gặp gỡ ông ta còn tỏ ra rất hòa nhã.

Nhưng giờ thì khác, con quỷ nào cũng nhe răng toét miệng như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

Đây nào có giống hồn thể mà rõ ràng là giống một bầy tang thi hơn.

Nghĩ vậy, tôi không khỏi liên tưởng đến sát khí của hai mẹ con tôi đã gặp trước đây.

Lúc đó tôi chỉ có một mình, dùng sức mình đấu lại với hai mẹ con kia rồi thu phục họ.

Nếu đám người này cũng giống như bọn họ, vậy thì có lẽ pháp thuật tôi dùng khi đó cũng sẽ có hiệu quả.

Có điều đám tang thi này ào đến như từng đợt sóng thần, chắc chắn sẽ không cho tôi có đủ thời gian để thi triển chiêu thức.

Vậy thì chiêu Độc Chiêm Ngao Đầu của tôi cũng chưa chắc đã tiến hành được.

.

Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Tôi không đáp lại câu nói trên mà chỉ ân hận nói với Tam Thanh."Sư thúc, thúc nói xem, ban nãy ở trên xe, chúng ta chưa lên kế hoạch kỹ càng, cứ tay không mà tới đây.Quả thực chúng ta đã hành sự lỗ m ãng rồi".Tam Thanh nghe tôi nói xong thì chỉ "haizzz" một cái.Tôi vừa đề phòng đám quỷ kia lại gần, vừa liếc nhìn Tam Thanh.Trên trán Tam Thanh ướt đẫm mồ hôi, có điều nét mặt lại như có gì đó không đúng lắm.Từ khi tôi quen biết Tam Thanh đến nay, sư thúc luôn là một người làm việc có kế hoạch, có chuẩn bị.Bởi vậy nên dù có gặp phải biến cố bất ngờ gì thì sư thúc vẫn luôn đã có sự chuẩn bị chứ không thể tự đẩy mình vào đường cùng như hôm nay.Hơn nữa biểu hiện của Tam Thanh lúc ở trên tàu cũng khiến tôi lờ mờ cảm thấy một vẻ gì đó mờ ám.Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho dù Tam Thanh thực sự có suy nghĩ khác thì cũng đâu cần liều cả mạng mình như thế này?  Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ về mục đích của Tam Thanh thì đột nhiên một tiếng kêu quái dị vang lên.Giống như một hiệu lệnh, đám quỷ kia đột nhiên trở nên điên cuồng, con nào con nấy vẻ mặt dữ tợn lao nhanh về phía chúng tôi."Cháu trai! Chết đến đ*t rồi! Có năng lực gì thì mau sử dụng đi!"  Thấy đám ác quỷ kia lao tới, Tam Thanh run cầm cập, đột nhiên dùng sức đẩy tôi ra phía trước.Vốn hai chúng tôi đã cách đám quỷ kia không xa, thật không ngờ Tam Thanh lại đưa tay đẩy khiến tôi đã đứng ngay trước mặt đám quỷ kia.Một làn gió âm hôi thối và tê lạnh đến thấu xương ập thẳng vào mặt tôi.Đám quỷ này không giống ông chủ ban nãy.Mặc dù về sau ông ta cũng muốn lấy mạng tôi nhưng ít ra ban đầu gặp gỡ ông ta còn tỏ ra rất hòa nhã.Nhưng giờ thì khác, con quỷ nào cũng nhe răng toét miệng như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.Đây nào có giống hồn thể mà rõ ràng là giống một bầy tang thi hơn.Nghĩ vậy, tôi không khỏi liên tưởng đến sát khí của hai mẹ con tôi đã gặp trước đây.Lúc đó tôi chỉ có một mình, dùng sức mình đấu lại với hai mẹ con kia rồi thu phục họ.Nếu đám người này cũng giống như bọn họ, vậy thì có lẽ pháp thuật tôi dùng khi đó cũng sẽ có hiệu quả.Có điều đám tang thi này ào đến như từng đợt sóng thần, chắc chắn sẽ không cho tôi có đủ thời gian để thi triển chiêu thức.Vậy thì chiêu Độc Chiêm Ngao Đầu của tôi cũng chưa chắc đã tiến hành được..

Chương 230: Có Năng Lực Gì Thì Mau Sử Dụng Đi!