Edit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,…
Chương 233: Đúng Là Vô Dụng
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… "Hồ đại tiên, đại tiên thực sự đến rồi!", tôi vô cùng vui mừng.Thật không ngờ Hồ đại tiên lại tới đây thật! Với khả năng của Hồ đại tiên thì việc chuồn khỏi đây là việc có thể giải quyết chỉ trong phút mốt! Thế nhưng khi tôi đang vô cùng vui mừng quay đầu nhìn về phía sau thì lại đông cứng người lại.Chỉ thấy Tam Thanh lúc này đang ngồi cách tôi khoảng hai mét, còn chủ nhân của bàn tay vừa đặt lên vai tôi lại là một người thanh niên mặc đồ đen! Nhìn bên ngoài, người này có vẻ cũng chỉ trạc tuổi tôi, có điều từ người đó lại toát ra khí chất vô cùng cổ điển.Nói đúng hơn là khí tức khá giống khí tức trên người Hồ đại tiên.Tôi ngẩn người nhìn người thanh niên vô danh trước mặt.Tam Thanh thì còn kinh ngạc hơn, há hốc miệng."Đây! đây là?" Tôi kinh ngạc, người thanh niên này xuất hiện từ lúc nào mà tôi không hề hay biết vậy? "Đúng là vô dụng".Người thanh niên kia vừa mở miệng đã thốt ra bốn chữ vô cùng lạnh lùng.Nhưng bốn chữ này giống như một tiếng sét đánh bên tai tôi khiến đầu óc tôi ù đi.Giọng nói này để lại cho tôi ấn tượng quá sâu sắc! Giọng nói này, ngữ khí này, chẳng phải là giọng của vị tiên gia thần bí trên người tôi sao? "Ông! ông là tiên gia sao?" Tôi lắp ba lắp bắp..
"Hồ đại tiên, đại tiên thực sự đến rồi!", tôi vô cùng vui mừng.
Thật không ngờ Hồ đại tiên lại tới đây thật!
Với khả năng của Hồ đại tiên thì việc chuồn khỏi đây là việc có thể giải quyết chỉ trong phút mốt!
Thế nhưng khi tôi đang vô cùng vui mừng quay đầu nhìn về phía sau thì lại đông cứng người lại.
Chỉ thấy Tam Thanh lúc này đang ngồi cách tôi khoảng hai mét, còn chủ nhân của bàn tay vừa đặt lên vai tôi lại là một người thanh niên mặc đồ đen!
Nhìn bên ngoài, người này có vẻ cũng chỉ trạc tuổi tôi, có điều từ người đó lại toát ra khí chất vô cùng cổ điển.
Nói đúng hơn là khí tức khá giống khí tức trên người Hồ đại tiên.
Tôi ngẩn người nhìn người thanh niên vô danh trước mặt.
Tam Thanh thì còn kinh ngạc hơn, há hốc miệng.
"Đây! đây là?"
Tôi kinh ngạc, người thanh niên này xuất hiện từ lúc nào mà tôi không hề hay biết vậy?
"Đúng là vô dụng".
Người thanh niên kia vừa mở miệng đã thốt ra bốn chữ vô cùng lạnh lùng.
Nhưng bốn chữ này giống như một tiếng sét đánh bên tai tôi khiến đầu óc tôi ù đi.
Giọng nói này để lại cho tôi ấn tượng quá sâu sắc!
Giọng nói này, ngữ khí này, chẳng phải là giọng của vị tiên gia thần bí trên người tôi sao?
"Ông! ông là tiên gia sao?"
Tôi lắp ba lắp bắp.
.
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… "Hồ đại tiên, đại tiên thực sự đến rồi!", tôi vô cùng vui mừng.Thật không ngờ Hồ đại tiên lại tới đây thật! Với khả năng của Hồ đại tiên thì việc chuồn khỏi đây là việc có thể giải quyết chỉ trong phút mốt! Thế nhưng khi tôi đang vô cùng vui mừng quay đầu nhìn về phía sau thì lại đông cứng người lại.Chỉ thấy Tam Thanh lúc này đang ngồi cách tôi khoảng hai mét, còn chủ nhân của bàn tay vừa đặt lên vai tôi lại là một người thanh niên mặc đồ đen! Nhìn bên ngoài, người này có vẻ cũng chỉ trạc tuổi tôi, có điều từ người đó lại toát ra khí chất vô cùng cổ điển.Nói đúng hơn là khí tức khá giống khí tức trên người Hồ đại tiên.Tôi ngẩn người nhìn người thanh niên vô danh trước mặt.Tam Thanh thì còn kinh ngạc hơn, há hốc miệng."Đây! đây là?" Tôi kinh ngạc, người thanh niên này xuất hiện từ lúc nào mà tôi không hề hay biết vậy? "Đúng là vô dụng".Người thanh niên kia vừa mở miệng đã thốt ra bốn chữ vô cùng lạnh lùng.Nhưng bốn chữ này giống như một tiếng sét đánh bên tai tôi khiến đầu óc tôi ù đi.Giọng nói này để lại cho tôi ấn tượng quá sâu sắc! Giọng nói này, ngữ khí này, chẳng phải là giọng của vị tiên gia thần bí trên người tôi sao? "Ông! ông là tiên gia sao?" Tôi lắp ba lắp bắp..