Tác giả:

Edit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,…

Chương 245: Đúng Là Có Chuyện Như Vậy Thật

Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Ngẩn người hồi lâu, tôi bèn nhìn xuống di thể trông như đang ngủ của sư thúc, lúc này mới lờ mờ hiểu những lời mà tượng người bằng gỗ liễu kia vừa nói.  Có lẽ ông ấy giúp tôi giữ cho thi thể của sư thúc không bị thối rữa, cứu được hay không thì còn phải trông vào năng lực của tôi!  Sau khi hiểu được điều này, tôi cố nén đau thương, sau đó cõng cơ thể đã mềm nhũn của sư thúc về nhà.  Khi về đến nhà, tôi mới phát hiện Liễu Nguyệt Như và Phương Tuyết đều có mặt.  Thấy tôi trở về, cả hai đều rất vui.Nhưng khi trông thấy sư thúc đang được tôi cõng trên lưng, nụ cười trên mặt họ liền cứng đờ.  “Nguyệt Như à, sư thúc xảy ra chút chuyện nhưng vẫn chưa chết, chỉ tạm thời hôn mê thôi”.  Nhìn dáng vẻ ngập ngừng bối rối của họ, tôi cố nặn ra một nụ cười để an ủi cả hai.  Sư thúc không còn hồn thể, nên thân xác phải nhờ người ta chăm sóc.Tôi không thể thường xuyên ở đây, nên người ở lại chăm sóc sư thúc phải là người mà tôi tin tưởng nhất.  Vì vậy, người này chỉ có thể là Liễu Nguyệt Như.  Nhưng tôi cũng biết, chăm sóc người không còn ý thức là một việc rất vất vả, mà cũng chưa chắc đạt được kết quả tốt.  Thế nên tôi có phần ngập ngừng khi nhìn Liễu Nguyệt Như, quả thật không biết phải mở lời thế nào.  Nhưng Liễu Nguyệt Như là người rất thông minh.Tôi còn chưa lên tiếng thì cô ấy đã hiểu ý tôi rồi.  “Trương Ly, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ chăm sóc sư thúc thật tốt”.  Đôi mắt đen láy của cô ấy lấp lánh ánh sáng trong veo, chỉ trong tích tắc đã soi tỏ cõi lòng tôi.  Tượng người bằng gỗ liễu không hiện thân nữa.Nhưng nhờ được ngón tay của ông ấy ấn vào nên thân thể của sư thúc không còn tử khí như khi nãy.Nếu quan sát kĩ hơn, thậm chí còn thấy sư thúc vẫn còn một luồng khí tức vô cùng yếu ớt.  Nhưng khí tức này không phải là hơi thở bình thường của con người.Sư thúc thực sự đã chết nên không thể có hơi thở nữa.Chỉ là xung quanh cơ thể được bao phủ bởi một quầng sáng trong veo, khiến thi thể của sư thúc tạm thời có lại một chút sức sống..ngôn tình sủngSau khi thu xếp ổn thoả cho sư thúc, tôi mới có thời gian sắp xếp lại những chuyện xảy ra mấy ngày qua.  Trước khi qua đời, sư thúc đã nói là cố tình lừa tôi đến cao ốc Phương Viên.  Cộng với hành động ngày hôm ấy của sư thúc thì đúng là có chuyện như vậy thật.  Tôi đã từng nói, sư thúc là một người làm chuyện gì cũng có chuẩn bị trước.Sư thúc tuyệt đối không phải là người vừa nghe được tin tức kỳ lạ thì bất chấp bệnh tật, mạo hiểm chạy đến mà không chuẩn bị gì..

Ngẩn người hồi lâu, tôi bèn nhìn xuống di thể trông như đang ngủ của sư thúc, lúc này mới lờ mờ hiểu những lời mà tượng người bằng gỗ liễu kia vừa nói.  

Có lẽ ông ấy giúp tôi giữ cho thi thể của sư thúc không bị thối rữa, cứu được hay không thì còn phải trông vào năng lực của tôi!  

Sau khi hiểu được điều này, tôi cố nén đau thương, sau đó cõng cơ thể đã mềm nhũn của sư thúc về nhà.  

Khi về đến nhà, tôi mới phát hiện Liễu Nguyệt Như và Phương Tuyết đều có mặt.  

Thấy tôi trở về, cả hai đều rất vui.

Nhưng khi trông thấy sư thúc đang được tôi cõng trên lưng, nụ cười trên mặt họ liền cứng đờ.  

“Nguyệt Như à, sư thúc xảy ra chút chuyện nhưng vẫn chưa chết, chỉ tạm thời hôn mê thôi”.  

Nhìn dáng vẻ ngập ngừng bối rối của họ, tôi cố nặn ra một nụ cười để an ủi cả hai.  

Sư thúc không còn hồn thể, nên thân xác phải nhờ người ta chăm sóc.

Tôi không thể thường xuyên ở đây, nên người ở lại chăm sóc sư thúc phải là người mà tôi tin tưởng nhất.  

Vì vậy, người này chỉ có thể là Liễu Nguyệt Như.  

Nhưng tôi cũng biết, chăm sóc người không còn ý thức là một việc rất vất vả, mà cũng chưa chắc đạt được kết quả tốt.  

Thế nên tôi có phần ngập ngừng khi nhìn Liễu Nguyệt Như, quả thật không biết phải mở lời thế nào.  

Nhưng Liễu Nguyệt Như là người rất thông minh.

Tôi còn chưa lên tiếng thì cô ấy đã hiểu ý tôi rồi.  

“Trương Ly, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ chăm sóc sư thúc thật tốt”.  

Đôi mắt đen láy của cô ấy lấp lánh ánh sáng trong veo, chỉ trong tích tắc đã soi tỏ cõi lòng tôi.  

Tượng người bằng gỗ liễu không hiện thân nữa.

Nhưng nhờ được ngón tay của ông ấy ấn vào nên thân thể của sư thúc không còn tử khí như khi nãy.

Nếu quan sát kĩ hơn, thậm chí còn thấy sư thúc vẫn còn một luồng khí tức vô cùng yếu ớt.  

Nhưng khí tức này không phải là hơi thở bình thường của con người.

Sư thúc thực sự đã chết nên không thể có hơi thở nữa.

Chỉ là xung quanh cơ thể được bao phủ bởi một quầng sáng trong veo, khiến thi thể của sư thúc tạm thời có lại một chút sức sống..

ngôn tình sủng

Sau khi thu xếp ổn thoả cho sư thúc, tôi mới có thời gian sắp xếp lại những chuyện xảy ra mấy ngày qua.  

Trước khi qua đời, sư thúc đã nói là cố tình lừa tôi đến cao ốc Phương Viên.  

Cộng với hành động ngày hôm ấy của sư thúc thì đúng là có chuyện như vậy thật.  

Tôi đã từng nói, sư thúc là một người làm chuyện gì cũng có chuẩn bị trước.

Sư thúc tuyệt đối không phải là người vừa nghe được tin tức kỳ lạ thì bất chấp bệnh tật, mạo hiểm chạy đến mà không chuẩn bị gì..

Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Ngẩn người hồi lâu, tôi bèn nhìn xuống di thể trông như đang ngủ của sư thúc, lúc này mới lờ mờ hiểu những lời mà tượng người bằng gỗ liễu kia vừa nói.  Có lẽ ông ấy giúp tôi giữ cho thi thể của sư thúc không bị thối rữa, cứu được hay không thì còn phải trông vào năng lực của tôi!  Sau khi hiểu được điều này, tôi cố nén đau thương, sau đó cõng cơ thể đã mềm nhũn của sư thúc về nhà.  Khi về đến nhà, tôi mới phát hiện Liễu Nguyệt Như và Phương Tuyết đều có mặt.  Thấy tôi trở về, cả hai đều rất vui.Nhưng khi trông thấy sư thúc đang được tôi cõng trên lưng, nụ cười trên mặt họ liền cứng đờ.  “Nguyệt Như à, sư thúc xảy ra chút chuyện nhưng vẫn chưa chết, chỉ tạm thời hôn mê thôi”.  Nhìn dáng vẻ ngập ngừng bối rối của họ, tôi cố nặn ra một nụ cười để an ủi cả hai.  Sư thúc không còn hồn thể, nên thân xác phải nhờ người ta chăm sóc.Tôi không thể thường xuyên ở đây, nên người ở lại chăm sóc sư thúc phải là người mà tôi tin tưởng nhất.  Vì vậy, người này chỉ có thể là Liễu Nguyệt Như.  Nhưng tôi cũng biết, chăm sóc người không còn ý thức là một việc rất vất vả, mà cũng chưa chắc đạt được kết quả tốt.  Thế nên tôi có phần ngập ngừng khi nhìn Liễu Nguyệt Như, quả thật không biết phải mở lời thế nào.  Nhưng Liễu Nguyệt Như là người rất thông minh.Tôi còn chưa lên tiếng thì cô ấy đã hiểu ý tôi rồi.  “Trương Ly, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ chăm sóc sư thúc thật tốt”.  Đôi mắt đen láy của cô ấy lấp lánh ánh sáng trong veo, chỉ trong tích tắc đã soi tỏ cõi lòng tôi.  Tượng người bằng gỗ liễu không hiện thân nữa.Nhưng nhờ được ngón tay của ông ấy ấn vào nên thân thể của sư thúc không còn tử khí như khi nãy.Nếu quan sát kĩ hơn, thậm chí còn thấy sư thúc vẫn còn một luồng khí tức vô cùng yếu ớt.  Nhưng khí tức này không phải là hơi thở bình thường của con người.Sư thúc thực sự đã chết nên không thể có hơi thở nữa.Chỉ là xung quanh cơ thể được bao phủ bởi một quầng sáng trong veo, khiến thi thể của sư thúc tạm thời có lại một chút sức sống..ngôn tình sủngSau khi thu xếp ổn thoả cho sư thúc, tôi mới có thời gian sắp xếp lại những chuyện xảy ra mấy ngày qua.  Trước khi qua đời, sư thúc đã nói là cố tình lừa tôi đến cao ốc Phương Viên.  Cộng với hành động ngày hôm ấy của sư thúc thì đúng là có chuyện như vậy thật.  Tôi đã từng nói, sư thúc là một người làm chuyện gì cũng có chuẩn bị trước.Sư thúc tuyệt đối không phải là người vừa nghe được tin tức kỳ lạ thì bất chấp bệnh tật, mạo hiểm chạy đến mà không chuẩn bị gì..

Chương 245: Đúng Là Có Chuyện Như Vậy Thật