Edit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,…
Chương 247: Linh Khí Này Rất Đặc Biệt
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Tôi đã suy nghĩ suốt đêm.Đến khi tiếng gà gáy đầu tiên của ngày hôm sau vang lên, tôi mới mở bừng mắt.Tuy rằng không ngủ cả đêm, nhưng bây giờ tôi không hề buồn ngủ chút nào.Ngược lại, tôi còn thấy đầu óc mình chưa bao giờ minh mẫn như lúc này.Tôi chớp mắt mấy cái, bỗng kinh ngạc nhận ra mắt Âm Dương của mình đã trở lại rồi?! Mắt âm dương của tôi đột ngột biến mất rồi cũng đột ngột xuất hiện trở lại.Nếu như là trước đây thì chắc chắn tôi sẽ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.Nhưng sau khi trải qua chuyện đêm qua, lòng tôi lúc này chẳng hề gợn sóng.Sau khi mắt âm dương được phục hồi, thứ đầu tiên mà tôi nhìn thấy là linh khí trên người Tam Thanh.Linh khí này rất đặc biệt.Linh khí thông thường tôi hay thấy thường là màu vàng kim hoặc xanh nhạt.Từ linh khí có thể nhìn ra người thi triển thuật pháp đang tu Đạo gì, cũng có thể biết được tu vi của người đó ra sao.Nếu mà phân tích kỹ càng ra thì việc này rất vi diệu.Mặc dù Phật pháp rất chuộng màu vàng, nhưng thực sự những người tu luyện Phật pháp có tu vi thâm hậu thì linh khí trên người tỏa ra lại có màu rất nhạt chứ không phải màu vàng chói lóa.Tương tự người tu hành Đạo pháp cũng như vậy.Màu của linh khí càng nhạt thì có nghĩa linh khí càng thuần khiết, bởi vậy nên thông thường tôi chỉ cần nhìn màu của linh khí là biết được tu vi của đối phương nông hay sâu.Còn linh khí trên người Tam Thanh thì lại gần như trong suốt! Tôi lớn đến chừng này rồi mà đây là lần đầu tiên nhìn thấy linh khí thuần khiết đến vậy.Đến cả lá bùa hộ thân trước đây ông nội đưa cho tôi cũng không tỏa ra linh khí thuần khiết thế này.Tôi không khỏi kinh ngạc, tu vi của tượng người bằng gỗ liễu này xem ra vượt xa sức tưởng tượng của chúng tôi rất nhiều! Có điều tượng người gỗ liễu đó sau khi lộ mặt thì cũng không xuất hiện thêm lần nào nữa, cả nhà họ Uy cũng vậy, không hề có bất cứ động tĩnh nào.Trận pháp chết chóc ở cao ốc Phương Viên thì vẫn còn đó, sau hôm đó tôi còn từng tới đó mấy lần.Không biết có phải do lần trước tôi và Tam Thanh hành động lỗ m ãng nên đã làm ảnh hưởng đến thứ gì đó hay không mà cả linh khí lẫn sát khí quanh khu vực đó đều dày hơn thấy rõ.Không chỉ có vậy, cả con phố mà lúc trước chúng tôi bắt xe đi tới nay cũng không vào được nữa.Giống như khi cao ốc Phương Viên vừa đổ sụp, trong phạm vi mấy trăm mét xung quanh cao ốc Phương Viên đều bị phong tỏa..
Tôi đã suy nghĩ suốt đêm.
Đến khi tiếng gà gáy đầu tiên của ngày hôm sau vang lên, tôi mới mở bừng mắt.
Tuy rằng không ngủ cả đêm, nhưng bây giờ tôi không hề buồn ngủ chút nào.
Ngược lại, tôi còn thấy đầu óc mình chưa bao giờ minh mẫn như lúc này.
Tôi chớp mắt mấy cái, bỗng kinh ngạc nhận ra mắt Âm Dương của mình đã trở lại rồi?!
Mắt âm dương của tôi đột ngột biến mất rồi cũng đột ngột xuất hiện trở lại.
Nếu như là trước đây thì chắc chắn tôi sẽ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Nhưng sau khi trải qua chuyện đêm qua, lòng tôi lúc này chẳng hề gợn sóng.
Sau khi mắt âm dương được phục hồi, thứ đầu tiên mà tôi nhìn thấy là linh khí trên người Tam Thanh.
Linh khí này rất đặc biệt.
Linh khí thông thường tôi hay thấy thường là màu vàng kim hoặc xanh nhạt.
Từ linh khí có thể nhìn ra người thi triển thuật pháp đang tu Đạo gì, cũng có thể biết được tu vi của người đó ra sao.
Nếu mà phân tích kỹ càng ra thì việc này rất vi diệu.
Mặc dù Phật pháp rất chuộng màu vàng, nhưng thực sự những người tu luyện Phật pháp có tu vi thâm hậu thì linh khí trên người tỏa ra lại có màu rất nhạt chứ không phải màu vàng chói lóa.
Tương tự người tu hành Đạo pháp cũng như vậy.
Màu của linh khí càng nhạt thì có nghĩa linh khí càng thuần khiết, bởi vậy nên thông thường tôi chỉ cần nhìn màu của linh khí là biết được tu vi của đối phương nông hay sâu.
Còn linh khí trên người Tam Thanh thì lại gần như trong suốt!
Tôi lớn đến chừng này rồi mà đây là lần đầu tiên nhìn thấy linh khí thuần khiết đến vậy.
Đến cả lá bùa hộ thân trước đây ông nội đưa cho tôi cũng không tỏa ra linh khí thuần khiết thế này.
Tôi không khỏi kinh ngạc, tu vi của tượng người bằng gỗ liễu này xem ra vượt xa sức tưởng tượng của chúng tôi rất nhiều!
Có điều tượng người gỗ liễu đó sau khi lộ mặt thì cũng không xuất hiện thêm lần nào nữa, cả nhà họ Uy cũng vậy, không hề có bất cứ động tĩnh nào.
Trận pháp chết chóc ở cao ốc Phương Viên thì vẫn còn đó, sau hôm đó tôi còn từng tới đó mấy lần.
Không biết có phải do lần trước tôi và Tam Thanh hành động lỗ m ãng nên đã làm ảnh hưởng đến thứ gì đó hay không mà cả linh khí lẫn sát khí quanh khu vực đó đều dày hơn thấy rõ.
Không chỉ có vậy, cả con phố mà lúc trước chúng tôi bắt xe đi tới nay cũng không vào được nữa.
Giống như khi cao ốc Phương Viên vừa đổ sụp, trong phạm vi mấy trăm mét xung quanh cao ốc Phương Viên đều bị phong tỏa.
.
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Tôi đã suy nghĩ suốt đêm.Đến khi tiếng gà gáy đầu tiên của ngày hôm sau vang lên, tôi mới mở bừng mắt.Tuy rằng không ngủ cả đêm, nhưng bây giờ tôi không hề buồn ngủ chút nào.Ngược lại, tôi còn thấy đầu óc mình chưa bao giờ minh mẫn như lúc này.Tôi chớp mắt mấy cái, bỗng kinh ngạc nhận ra mắt Âm Dương của mình đã trở lại rồi?! Mắt âm dương của tôi đột ngột biến mất rồi cũng đột ngột xuất hiện trở lại.Nếu như là trước đây thì chắc chắn tôi sẽ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.Nhưng sau khi trải qua chuyện đêm qua, lòng tôi lúc này chẳng hề gợn sóng.Sau khi mắt âm dương được phục hồi, thứ đầu tiên mà tôi nhìn thấy là linh khí trên người Tam Thanh.Linh khí này rất đặc biệt.Linh khí thông thường tôi hay thấy thường là màu vàng kim hoặc xanh nhạt.Từ linh khí có thể nhìn ra người thi triển thuật pháp đang tu Đạo gì, cũng có thể biết được tu vi của người đó ra sao.Nếu mà phân tích kỹ càng ra thì việc này rất vi diệu.Mặc dù Phật pháp rất chuộng màu vàng, nhưng thực sự những người tu luyện Phật pháp có tu vi thâm hậu thì linh khí trên người tỏa ra lại có màu rất nhạt chứ không phải màu vàng chói lóa.Tương tự người tu hành Đạo pháp cũng như vậy.Màu của linh khí càng nhạt thì có nghĩa linh khí càng thuần khiết, bởi vậy nên thông thường tôi chỉ cần nhìn màu của linh khí là biết được tu vi của đối phương nông hay sâu.Còn linh khí trên người Tam Thanh thì lại gần như trong suốt! Tôi lớn đến chừng này rồi mà đây là lần đầu tiên nhìn thấy linh khí thuần khiết đến vậy.Đến cả lá bùa hộ thân trước đây ông nội đưa cho tôi cũng không tỏa ra linh khí thuần khiết thế này.Tôi không khỏi kinh ngạc, tu vi của tượng người bằng gỗ liễu này xem ra vượt xa sức tưởng tượng của chúng tôi rất nhiều! Có điều tượng người gỗ liễu đó sau khi lộ mặt thì cũng không xuất hiện thêm lần nào nữa, cả nhà họ Uy cũng vậy, không hề có bất cứ động tĩnh nào.Trận pháp chết chóc ở cao ốc Phương Viên thì vẫn còn đó, sau hôm đó tôi còn từng tới đó mấy lần.Không biết có phải do lần trước tôi và Tam Thanh hành động lỗ m ãng nên đã làm ảnh hưởng đến thứ gì đó hay không mà cả linh khí lẫn sát khí quanh khu vực đó đều dày hơn thấy rõ.Không chỉ có vậy, cả con phố mà lúc trước chúng tôi bắt xe đi tới nay cũng không vào được nữa.Giống như khi cao ốc Phương Viên vừa đổ sụp, trong phạm vi mấy trăm mét xung quanh cao ốc Phương Viên đều bị phong tỏa..