Edit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,…
Chương 265: Chúng Ta Cũng Không Phát Hiện Ra Thứ Gì Kỳ Lạ Mà”
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Khó khăn lắm tôi mới trút được gánh nặng khi tới nhà Hoàng Cường.Giờ vợ của Hoàng Cường với dáng vẻ như vậy khiến bầu không khí trở nên căng thẳng, lạ thường vô cùng. Tôi vô thức cảm thấy sợ hãi nhìn ra trời tối thui ngoài cửa, sau khi xác nhận không có thứ gì đi theo thì tôi mới cười khổ và nói với con dâu Hoàng Cường. “Chị dâu, đồng hồ của tôi thời gian không chính xác, giờ mấy giờ rồi?” Tôi thầm mong may mắn và nghĩ rằng có lẽ điện thoại của mình có vấn đề. Nhưng câu nói tiếp theo của con dâu Hoàng Cường khiến tôi không thể nào cười nổi nữa. “Ông Hoàng nói với tôi là mọi người sẽ tới tầm bảy giờ, nhưng tôi đợi mãi mà mọi người không tới, sợ xảy ra vẫn đề còn đi cùng người đàn ông ở bên cạnh ra khỏi thôn đón một đoạn đường.Khi sắp tới vùng đất Nhị LÝ thì mới quay về.Kết quả, đợi tới tận bây giờ, vừa mở cửa ra nhìn thì kém có hai phút là mười hai giờ rồi”. Vừa dứt lời, tôi và Hoàng Cường cùng trợn tròn mắt. Thời gian không hề sai, quả nhiên chúng tôi đã đi được ba tiếng đồng hồ rồi. Hơn nữa điều kỳ dị nhất là trong lúc đó vợ của Hoàng Cường còn đi tìm chúng tôi, tính theo thời gian thì đúng ra chúng tôi phải gặp nhau trên đường mới phải. “Ông Hoàng, chúng ta cũng đừng đứng đây nữa.Mau vào nhà thôi”. Sau khi xác nhận sự việc, tôi đột nhiên cảm thấy ớn lạnh sống lưng giống như xung quanh có thứ gì đó kỳ dị đang nhìn tôi chăm chăm vậy. Rõ ràng là Hoàng Cường cũng bị dọa sợ, ông ấy không nói được tiếng nào, vội vàng gật đầu và dìu vợ cùng tôi vào trong nhà. Cánh cửa vừa đóng lại, ánh đèn trong nhà lập tức soi sáng trưng căn phòng.Bếp lửa bên cạnh vẫn còn có một bình nước đang sôi sùng sục. Lúc này các cơ trên người tôi mới giãn ra, coi như được thả lỏng một chút. “Ông Hoàng, cả đoạn đường, chúng ta cũng không phát hiện ra thứ gì kỳ lạ mà?” Tôi nhận lấy chén trà từ tay vợ của Hoàng Cường và uống một ngụm, lập tức cảm thấy bên trong ấm áp lên nhiều và khiến hàn khí trên người tôi thoát ra không ít..
Khó khăn lắm tôi mới trút được gánh nặng khi tới nhà Hoàng Cường.
Giờ vợ của Hoàng Cường với dáng vẻ như vậy khiến bầu không khí trở nên căng thẳng, lạ thường vô cùng.
Tôi vô thức cảm thấy sợ hãi nhìn ra trời tối thui ngoài cửa, sau khi xác nhận không có thứ gì đi theo thì tôi mới cười khổ và nói với con dâu Hoàng Cường.
“Chị dâu, đồng hồ của tôi thời gian không chính xác, giờ mấy giờ rồi?”
Tôi thầm mong may mắn và nghĩ rằng có lẽ điện thoại của mình có vấn đề.
Nhưng câu nói tiếp theo của con dâu Hoàng Cường khiến tôi không thể nào cười nổi nữa.
“Ông Hoàng nói với tôi là mọi người sẽ tới tầm bảy giờ, nhưng tôi đợi mãi mà mọi người không tới, sợ xảy ra vẫn đề còn đi cùng người đàn ông ở bên cạnh ra khỏi thôn đón một đoạn đường.
Khi sắp tới vùng đất Nhị LÝ thì mới quay về.
Kết quả, đợi tới tận bây giờ, vừa mở cửa ra nhìn thì kém có hai phút là mười hai giờ rồi”.
Vừa dứt lời, tôi và Hoàng Cường cùng trợn tròn mắt.
Thời gian không hề sai, quả nhiên chúng tôi đã đi được ba tiếng đồng hồ rồi.
Hơn nữa điều kỳ dị nhất là trong lúc đó vợ của Hoàng Cường còn đi tìm chúng tôi, tính theo thời gian thì đúng ra chúng tôi phải gặp nhau trên đường mới phải.
“Ông Hoàng, chúng ta cũng đừng đứng đây nữa.
Mau vào nhà thôi”.
Sau khi xác nhận sự việc, tôi đột nhiên cảm thấy ớn lạnh sống lưng giống như xung quanh có thứ gì đó kỳ dị đang nhìn tôi chăm chăm vậy.
Rõ ràng là Hoàng Cường cũng bị dọa sợ, ông ấy không nói được tiếng nào, vội vàng gật đầu và dìu vợ cùng tôi vào trong nhà.
Cánh cửa vừa đóng lại, ánh đèn trong nhà lập tức soi sáng trưng căn phòng.
Bếp lửa bên cạnh vẫn còn có một bình nước đang sôi sùng sục.
Lúc này các cơ trên người tôi mới giãn ra, coi như được thả lỏng một chút.
“Ông Hoàng, cả đoạn đường, chúng ta cũng không phát hiện ra thứ gì kỳ lạ mà?”
Tôi nhận lấy chén trà từ tay vợ của Hoàng Cường và uống một ngụm, lập tức cảm thấy bên trong ấm áp lên nhiều và khiến hàn khí trên người tôi thoát ra không ít..
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Khó khăn lắm tôi mới trút được gánh nặng khi tới nhà Hoàng Cường.Giờ vợ của Hoàng Cường với dáng vẻ như vậy khiến bầu không khí trở nên căng thẳng, lạ thường vô cùng. Tôi vô thức cảm thấy sợ hãi nhìn ra trời tối thui ngoài cửa, sau khi xác nhận không có thứ gì đi theo thì tôi mới cười khổ và nói với con dâu Hoàng Cường. “Chị dâu, đồng hồ của tôi thời gian không chính xác, giờ mấy giờ rồi?” Tôi thầm mong may mắn và nghĩ rằng có lẽ điện thoại của mình có vấn đề. Nhưng câu nói tiếp theo của con dâu Hoàng Cường khiến tôi không thể nào cười nổi nữa. “Ông Hoàng nói với tôi là mọi người sẽ tới tầm bảy giờ, nhưng tôi đợi mãi mà mọi người không tới, sợ xảy ra vẫn đề còn đi cùng người đàn ông ở bên cạnh ra khỏi thôn đón một đoạn đường.Khi sắp tới vùng đất Nhị LÝ thì mới quay về.Kết quả, đợi tới tận bây giờ, vừa mở cửa ra nhìn thì kém có hai phút là mười hai giờ rồi”. Vừa dứt lời, tôi và Hoàng Cường cùng trợn tròn mắt. Thời gian không hề sai, quả nhiên chúng tôi đã đi được ba tiếng đồng hồ rồi. Hơn nữa điều kỳ dị nhất là trong lúc đó vợ của Hoàng Cường còn đi tìm chúng tôi, tính theo thời gian thì đúng ra chúng tôi phải gặp nhau trên đường mới phải. “Ông Hoàng, chúng ta cũng đừng đứng đây nữa.Mau vào nhà thôi”. Sau khi xác nhận sự việc, tôi đột nhiên cảm thấy ớn lạnh sống lưng giống như xung quanh có thứ gì đó kỳ dị đang nhìn tôi chăm chăm vậy. Rõ ràng là Hoàng Cường cũng bị dọa sợ, ông ấy không nói được tiếng nào, vội vàng gật đầu và dìu vợ cùng tôi vào trong nhà. Cánh cửa vừa đóng lại, ánh đèn trong nhà lập tức soi sáng trưng căn phòng.Bếp lửa bên cạnh vẫn còn có một bình nước đang sôi sùng sục. Lúc này các cơ trên người tôi mới giãn ra, coi như được thả lỏng một chút. “Ông Hoàng, cả đoạn đường, chúng ta cũng không phát hiện ra thứ gì kỳ lạ mà?” Tôi nhận lấy chén trà từ tay vợ của Hoàng Cường và uống một ngụm, lập tức cảm thấy bên trong ấm áp lên nhiều và khiến hàn khí trên người tôi thoát ra không ít..