Tác giả:

Edit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,…

Chương 274: “mau Cúi Lạy!”

Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Bây giờ là giữa trưa, là thời điểm dương khí cực thịnh.Thịnh cực tất suy, nên mới xảy ra hiện tượng âm dương luân chuyển.  Đây là thời điểm thuận lợi để đuổi ma quỷ, cũng là thời điểm tốt để ma quỷ lộng hành.  Lúc này Tào Kiến Quân đang chảy máu từ mũi và miệng, nhưng bên cạnh lại không có vũ khí sắc bén gì.Điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến là chồn yêu.  Lúc này chắc chắn có một con chồn yêu đang tự hại mình ở gần nhà Tào Kiến Quân!  Sau khi theo tôi vào nhà, Tào Thần vừa nhìn thấy bộ dạng ấy của Tào Kiến Quân đã lập tức trở nên lo lắng.  Anh ta gào lên một tiếng “bố” đầy đau đớn rồi chạy thẳng đến giường.  Tôi lập tức kéo tay anh ta lại rồi giận dữ quát lên.  “Anh chạy đến làm gì, thay vì khóc lóc thì mau đi tìm cùng tôi đi! Tìm ngay con chồn yêu đang nấp ở gần nhà anh!”  Tôi nhìn lượng máu đang chảy ra của Tào Kiến Quân, chỉ sợ không gắng gượng được lâu nữa.Nếu còn chậm trễ, e rằng ông ta sẽ mất mạng.  Tào Thần cũng biết chuyện này có điểm dị thường.Bố Tào Thần đã bảo anh ta tìm tôi, nên lúc này anh ta chỉ có thể đặt hết hy vọng vào tôi thôi.  Hai chúng tôi tức tốc tìm kiếm khắp ngõ ngách trong nhà anh ta.Cuối cùng, chúng tôi cũng nhìn thấy một con chồn nhỏ trong bụi cỏ dại ngoài sân.  Con chồn nhỏ ấy đang cầm một cây gậy gỗ và tự chọc vào mũi nó, chọc đến mức hai mắt trợn trắng và chảy đầy máu tươi.  Không chỉ có máu, mà còn có thứ gì đó màu trắng chảy dọc xuống từ cây gậy gỗ.  Tôi vừa nhìn thấy thứ màu trắng ấy thì chân đã trở nên mềm nhũn.  Thôi xong, Tào Kiến Quân xem như không cứu được nữa rồi.Con chồn yêu này ra tay cũng độc ác lắm.Nó đã lấy cây gậy gỗ kia chọc thẳng vào não mình!  Đôi bên có thù hận sâu nặng thế nào mà con chồn này lại ra tay tàn nhẫn đến vậy?  Tôi lại nhìn một cái chân trước của chồn yêu, da thịt bong tróc, xương cũng lộ ra.Xem ra cánh tay của Tào Kiến Quân cũng là do con chồn nhỏ này gây ra.  Tuy tôi biết khả năng sống sót của Tào Kiến Quân là rất thấp, nhưng cố gắng liều một phen vẫn tốt hơn thẳng thừng từ bỏ.  Tôi vội vàng kéo Tào Thần đến và ấn mạnh lên vai anh ta.  Tào Thần không đề phòng nên bị tôi kéo đến mức lảo đảo, lại còn bị tôi ấn xuống nên chân lập tức nhũn ra.Ngay sau đó, anh ta đã quỳ xuống trước mặt chồn yêu.  “Mau cúi lạy!”  Tôi gầm lên với một Tào Thần đang còn ngơ ngác..

Bây giờ là giữa trưa, là thời điểm dương khí cực thịnh.

Thịnh cực tất suy, nên mới xảy ra hiện tượng âm dương luân chuyển.  

Đây là thời điểm thuận lợi để đuổi ma quỷ, cũng là thời điểm tốt để ma quỷ lộng hành.  

Lúc này Tào Kiến Quân đang chảy máu từ mũi và miệng, nhưng bên cạnh lại không có vũ khí sắc bén gì.

Điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến là chồn yêu.  

Lúc này chắc chắn có một con chồn yêu đang tự hại mình ở gần nhà Tào Kiến Quân!  

Sau khi theo tôi vào nhà, Tào Thần vừa nhìn thấy bộ dạng ấy của Tào Kiến Quân đã lập tức trở nên lo lắng.  

Anh ta gào lên một tiếng “bố” đầy đau đớn rồi chạy thẳng đến giường.  

Tôi lập tức kéo tay anh ta lại rồi giận dữ quát lên.  

“Anh chạy đến làm gì, thay vì khóc lóc thì mau đi tìm cùng tôi đi! Tìm ngay con chồn yêu đang nấp ở gần nhà anh!”  

Tôi nhìn lượng máu đang chảy ra của Tào Kiến Quân, chỉ sợ không gắng gượng được lâu nữa.

Nếu còn chậm trễ, e rằng ông ta sẽ mất mạng.  

Tào Thần cũng biết chuyện này có điểm dị thường.

Bố Tào Thần đã bảo anh ta tìm tôi, nên lúc này anh ta chỉ có thể đặt hết hy vọng vào tôi thôi.  

Hai chúng tôi tức tốc tìm kiếm khắp ngõ ngách trong nhà anh ta.

Cuối cùng, chúng tôi cũng nhìn thấy một con chồn nhỏ trong bụi cỏ dại ngoài sân.  

Con chồn nhỏ ấy đang cầm một cây gậy gỗ và tự chọc vào mũi nó, chọc đến mức hai mắt trợn trắng và chảy đầy máu tươi.  

Không chỉ có máu, mà còn có thứ gì đó màu trắng chảy dọc xuống từ cây gậy gỗ.  

Tôi vừa nhìn thấy thứ màu trắng ấy thì chân đã trở nên mềm nhũn.  

Thôi xong, Tào Kiến Quân xem như không cứu được nữa rồi.

Con chồn yêu này ra tay cũng độc ác lắm.

Nó đã lấy cây gậy gỗ kia chọc thẳng vào não mình!  

Đôi bên có thù hận sâu nặng thế nào mà con chồn này lại ra tay tàn nhẫn đến vậy?  

Tôi lại nhìn một cái chân trước của chồn yêu, da thịt bong tróc, xương cũng lộ ra.

Xem ra cánh tay của Tào Kiến Quân cũng là do con chồn nhỏ này gây ra.  

Tuy tôi biết khả năng sống sót của Tào Kiến Quân là rất thấp, nhưng cố gắng liều một phen vẫn tốt hơn thẳng thừng từ bỏ.  

Tôi vội vàng kéo Tào Thần đến và ấn mạnh lên vai anh ta.  

Tào Thần không đề phòng nên bị tôi kéo đến mức lảo đảo, lại còn bị tôi ấn xuống nên chân lập tức nhũn ra.

Ngay sau đó, anh ta đã quỳ xuống trước mặt chồn yêu.  

“Mau cúi lạy!”  

Tôi gầm lên với một Tào Thần đang còn ngơ ngác..

Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Bây giờ là giữa trưa, là thời điểm dương khí cực thịnh.Thịnh cực tất suy, nên mới xảy ra hiện tượng âm dương luân chuyển.  Đây là thời điểm thuận lợi để đuổi ma quỷ, cũng là thời điểm tốt để ma quỷ lộng hành.  Lúc này Tào Kiến Quân đang chảy máu từ mũi và miệng, nhưng bên cạnh lại không có vũ khí sắc bén gì.Điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến là chồn yêu.  Lúc này chắc chắn có một con chồn yêu đang tự hại mình ở gần nhà Tào Kiến Quân!  Sau khi theo tôi vào nhà, Tào Thần vừa nhìn thấy bộ dạng ấy của Tào Kiến Quân đã lập tức trở nên lo lắng.  Anh ta gào lên một tiếng “bố” đầy đau đớn rồi chạy thẳng đến giường.  Tôi lập tức kéo tay anh ta lại rồi giận dữ quát lên.  “Anh chạy đến làm gì, thay vì khóc lóc thì mau đi tìm cùng tôi đi! Tìm ngay con chồn yêu đang nấp ở gần nhà anh!”  Tôi nhìn lượng máu đang chảy ra của Tào Kiến Quân, chỉ sợ không gắng gượng được lâu nữa.Nếu còn chậm trễ, e rằng ông ta sẽ mất mạng.  Tào Thần cũng biết chuyện này có điểm dị thường.Bố Tào Thần đã bảo anh ta tìm tôi, nên lúc này anh ta chỉ có thể đặt hết hy vọng vào tôi thôi.  Hai chúng tôi tức tốc tìm kiếm khắp ngõ ngách trong nhà anh ta.Cuối cùng, chúng tôi cũng nhìn thấy một con chồn nhỏ trong bụi cỏ dại ngoài sân.  Con chồn nhỏ ấy đang cầm một cây gậy gỗ và tự chọc vào mũi nó, chọc đến mức hai mắt trợn trắng và chảy đầy máu tươi.  Không chỉ có máu, mà còn có thứ gì đó màu trắng chảy dọc xuống từ cây gậy gỗ.  Tôi vừa nhìn thấy thứ màu trắng ấy thì chân đã trở nên mềm nhũn.  Thôi xong, Tào Kiến Quân xem như không cứu được nữa rồi.Con chồn yêu này ra tay cũng độc ác lắm.Nó đã lấy cây gậy gỗ kia chọc thẳng vào não mình!  Đôi bên có thù hận sâu nặng thế nào mà con chồn này lại ra tay tàn nhẫn đến vậy?  Tôi lại nhìn một cái chân trước của chồn yêu, da thịt bong tróc, xương cũng lộ ra.Xem ra cánh tay của Tào Kiến Quân cũng là do con chồn nhỏ này gây ra.  Tuy tôi biết khả năng sống sót của Tào Kiến Quân là rất thấp, nhưng cố gắng liều một phen vẫn tốt hơn thẳng thừng từ bỏ.  Tôi vội vàng kéo Tào Thần đến và ấn mạnh lên vai anh ta.  Tào Thần không đề phòng nên bị tôi kéo đến mức lảo đảo, lại còn bị tôi ấn xuống nên chân lập tức nhũn ra.Ngay sau đó, anh ta đã quỳ xuống trước mặt chồn yêu.  “Mau cúi lạy!”  Tôi gầm lên với một Tào Thần đang còn ngơ ngác..

Chương 274: “mau Cúi Lạy!”