Edit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,…
Chương 279
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Tào Thần cũng là người ngay thẳng, không có ý đồ gì.Chỉ cần bạn đối xử tốt với anh ta thì anh ta cũng sẽ hết lòng hết dạ với bạn.Đây cũng là một trong lý do tôi lựa chọn ở lại giúp đỡ anh ta.“Lúc anh còn nhỏ, có phải từng bị chồn yêu ức h**p không?”Câu hỏi của tôi có phần tế nhị.Theo lý mà nói, nếu như lần báo thù này có liên quan tới Tào Thần thì nhất định là năm xưa anh ta đã làm chuyện gì đó đắc tội với chồn yêu.Có điều nghe ý tứ thì có vẻ khi đó anh ta còn nhỏ nên không thể phân biệt được là mình có đắc tội với chồn yêu hay không.Tào Thần nghe tôi hỏi xong thì ngây người, sau đó đôi mắt ánh lên vẻ căm hận và sợ hãi..truyện đam mỹKhông sai, anh ta đang sợ hãi.“Quả nhiên không có chuyện gì có thể giấu được Trương đại sư.Chuyện này tôi chưa từng nói với ai, bởi vì đến cả bản thân tôi cũng không chắc chắn rốt cuộc đó là sự thật hay là mơ”.Nói xong, Tào Thân nâng ly rượu uống cạn.Bình tĩnh lại, anh ta mới bắt đầu lần mò đầu mối và chậm rãi kể lại chuyện kỳ lạ mười năm trước cho tôi nghe.“Năm đó tôi mới mười hai tuổi, có một lần tôi tới nhà bạn chơi về muộn.Trên đường về đã là nửa đêm.Bạn tôi giữ tôi ở lại, nhưng khi đó tôi vẫn còn là một cậu nhóc mới lớn mà, trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ bị đánh, vì vậy dù trời có tối thế nào thì tôi cũng phải mò đường về nhà”.“Khi đi tới trước một cây hòe tôi đột nhiên nghe thấy có tiếng người ở phía sau gọi mình.Có điều không phải gọi tên tôi mà là gọi “thiếu niên”, trong đêm tối tôi cũng không nhìn rõ chỉ thấy có một bóng hình rất thấp đứng dưới gốc cây hòe, bóng hình đó còn thấp hơn tôi lúc chưa dậy thì của khi đó nữa”.Nói tới đây, nỗi sợ hãi trong ánh mắt Tào Thần càng nhiều hơn.“Ban đầu tôi tưởng là trẻ con nhà nào trốn ở đó trêu tôi, dọa tôi nên định đi tới đánh cho vài phát.Nhưng khi tôi bước tới mới kịp nhận ra đêm hôm thế này, có trẻ con nhà ai lại chạy tới mà trốn tìm chứ?”“Nhưng đợi khi tôi nhận ra không ổn thì tôi đã bước tới gốc cây hòe và nhìn rõ được bóng hình đứng ở đó”.“Hóa ra là một con chồn! Chỉ có điều con chồn này to hơn nhiều so với bình thường, hơn nữa điều kỳ lạ là nó không đi bằng bốn chân mà đứng thẳng giống như con người vậy.Hai chân sau chạm đất, hai chân trước thì khoanh trước ngực, trên đầu nó còn đội một cái mũ cỏ, nhìn bộ dạng, thần thái thì đúng là giống y như một con ngươì”.Cùng với sự miêu tả của Tào Thần thì tôi cũng nổi da gà giống anh ta nhìn thấy cảnh tượng khi đó.“Trương đại sư, cậu có tin con chồn đó biết nói tiếng người không?”Tào Thần đột nhiên đổi giọng, run rẩy hỏi tôi.Nghe thấy vậy, tôi lập tức hiểu ra Tào Thần đã gặp phải chuyện gì năm đó.“Có phải con chồn đó còn hỏi anh một câu không?".
Tào Thần cũng là người ngay thẳng, không có ý đồ gì.
Chỉ cần bạn đối xử tốt với anh ta thì anh ta cũng sẽ hết lòng hết dạ với bạn.
Đây cũng là một trong lý do tôi lựa chọn ở lại giúp đỡ anh ta.
“Lúc anh còn nhỏ, có phải từng bị chồn yêu ức h**p không?”
Câu hỏi của tôi có phần tế nhị.
Theo lý mà nói, nếu như lần báo thù này có liên quan tới Tào Thần thì nhất định là năm xưa anh ta đã làm chuyện gì đó đắc tội với chồn yêu.
Có điều nghe ý tứ thì có vẻ khi đó anh ta còn nhỏ nên không thể phân biệt được là mình có đắc tội với chồn yêu hay không.
Tào Thần nghe tôi hỏi xong thì ngây người, sau đó đôi mắt ánh lên vẻ căm hận và sợ hãi.
.
truyện đam mỹ
Không sai, anh ta đang sợ hãi.
“Quả nhiên không có chuyện gì có thể giấu được Trương đại sư.
Chuyện này tôi chưa từng nói với ai, bởi vì đến cả bản thân tôi cũng không chắc chắn rốt cuộc đó là sự thật hay là mơ”.
Nói xong, Tào Thân nâng ly rượu uống cạn.
Bình tĩnh lại, anh ta mới bắt đầu lần mò đầu mối và chậm rãi kể lại chuyện kỳ lạ mười năm trước cho tôi nghe.
“Năm đó tôi mới mười hai tuổi, có một lần tôi tới nhà bạn chơi về muộn.
Trên đường về đã là nửa đêm.
Bạn tôi giữ tôi ở lại, nhưng khi đó tôi vẫn còn là một cậu nhóc mới lớn mà, trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ bị đánh, vì vậy dù trời có tối thế nào thì tôi cũng phải mò đường về nhà”.
“Khi đi tới trước một cây hòe tôi đột nhiên nghe thấy có tiếng người ở phía sau gọi mình.
Có điều không phải gọi tên tôi mà là gọi “thiếu niên”, trong đêm tối tôi cũng không nhìn rõ chỉ thấy có một bóng hình rất thấp đứng dưới gốc cây hòe, bóng hình đó còn thấp hơn tôi lúc chưa dậy thì của khi đó nữa”.
Nói tới đây, nỗi sợ hãi trong ánh mắt Tào Thần càng nhiều hơn.
“Ban đầu tôi tưởng là trẻ con nhà nào trốn ở đó trêu tôi, dọa tôi nên định đi tới đánh cho vài phát.
Nhưng khi tôi bước tới mới kịp nhận ra đêm hôm thế này, có trẻ con nhà ai lại chạy tới mà trốn tìm chứ?”
“Nhưng đợi khi tôi nhận ra không ổn thì tôi đã bước tới gốc cây hòe và nhìn rõ được bóng hình đứng ở đó”.
“Hóa ra là một con chồn! Chỉ có điều con chồn này to hơn nhiều so với bình thường, hơn nữa điều kỳ lạ là nó không đi bằng bốn chân mà đứng thẳng giống như con người vậy.
Hai chân sau chạm đất, hai chân trước thì khoanh trước ngực, trên đầu nó còn đội một cái mũ cỏ, nhìn bộ dạng, thần thái thì đúng là giống y như một con ngươì”.
Cùng với sự miêu tả của Tào Thần thì tôi cũng nổi da gà giống anh ta nhìn thấy cảnh tượng khi đó.
“Trương đại sư, cậu có tin con chồn đó biết nói tiếng người không?”
Tào Thần đột nhiên đổi giọng, run rẩy hỏi tôi.
Nghe thấy vậy, tôi lập tức hiểu ra Tào Thần đã gặp phải chuyện gì năm đó.
“Có phải con chồn đó còn hỏi anh một câu không?".
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Tào Thần cũng là người ngay thẳng, không có ý đồ gì.Chỉ cần bạn đối xử tốt với anh ta thì anh ta cũng sẽ hết lòng hết dạ với bạn.Đây cũng là một trong lý do tôi lựa chọn ở lại giúp đỡ anh ta.“Lúc anh còn nhỏ, có phải từng bị chồn yêu ức h**p không?”Câu hỏi của tôi có phần tế nhị.Theo lý mà nói, nếu như lần báo thù này có liên quan tới Tào Thần thì nhất định là năm xưa anh ta đã làm chuyện gì đó đắc tội với chồn yêu.Có điều nghe ý tứ thì có vẻ khi đó anh ta còn nhỏ nên không thể phân biệt được là mình có đắc tội với chồn yêu hay không.Tào Thần nghe tôi hỏi xong thì ngây người, sau đó đôi mắt ánh lên vẻ căm hận và sợ hãi..truyện đam mỹKhông sai, anh ta đang sợ hãi.“Quả nhiên không có chuyện gì có thể giấu được Trương đại sư.Chuyện này tôi chưa từng nói với ai, bởi vì đến cả bản thân tôi cũng không chắc chắn rốt cuộc đó là sự thật hay là mơ”.Nói xong, Tào Thân nâng ly rượu uống cạn.Bình tĩnh lại, anh ta mới bắt đầu lần mò đầu mối và chậm rãi kể lại chuyện kỳ lạ mười năm trước cho tôi nghe.“Năm đó tôi mới mười hai tuổi, có một lần tôi tới nhà bạn chơi về muộn.Trên đường về đã là nửa đêm.Bạn tôi giữ tôi ở lại, nhưng khi đó tôi vẫn còn là một cậu nhóc mới lớn mà, trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ bị đánh, vì vậy dù trời có tối thế nào thì tôi cũng phải mò đường về nhà”.“Khi đi tới trước một cây hòe tôi đột nhiên nghe thấy có tiếng người ở phía sau gọi mình.Có điều không phải gọi tên tôi mà là gọi “thiếu niên”, trong đêm tối tôi cũng không nhìn rõ chỉ thấy có một bóng hình rất thấp đứng dưới gốc cây hòe, bóng hình đó còn thấp hơn tôi lúc chưa dậy thì của khi đó nữa”.Nói tới đây, nỗi sợ hãi trong ánh mắt Tào Thần càng nhiều hơn.“Ban đầu tôi tưởng là trẻ con nhà nào trốn ở đó trêu tôi, dọa tôi nên định đi tới đánh cho vài phát.Nhưng khi tôi bước tới mới kịp nhận ra đêm hôm thế này, có trẻ con nhà ai lại chạy tới mà trốn tìm chứ?”“Nhưng đợi khi tôi nhận ra không ổn thì tôi đã bước tới gốc cây hòe và nhìn rõ được bóng hình đứng ở đó”.“Hóa ra là một con chồn! Chỉ có điều con chồn này to hơn nhiều so với bình thường, hơn nữa điều kỳ lạ là nó không đi bằng bốn chân mà đứng thẳng giống như con người vậy.Hai chân sau chạm đất, hai chân trước thì khoanh trước ngực, trên đầu nó còn đội một cái mũ cỏ, nhìn bộ dạng, thần thái thì đúng là giống y như một con ngươì”.Cùng với sự miêu tả của Tào Thần thì tôi cũng nổi da gà giống anh ta nhìn thấy cảnh tượng khi đó.“Trương đại sư, cậu có tin con chồn đó biết nói tiếng người không?”Tào Thần đột nhiên đổi giọng, run rẩy hỏi tôi.Nghe thấy vậy, tôi lập tức hiểu ra Tào Thần đã gặp phải chuyện gì năm đó.“Có phải con chồn đó còn hỏi anh một câu không?".