Tác giả:

Edit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,…

Chương 282: Đang Đi Học Hay Là Đi Làm”

Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… “Tào Thần, chuyện tới nước này, tôi cũng không giấu anh nữa.Cái chết của bố anh đúng là có liên quan tới việc năm xưa anh gặp con chồn.Có điều anh cũng không làm sai gì, chỉ là anh đã vô tình khiến con chồn đó không thể thành tiên nên nó mới hận anh tới tận xương tủy”.   Tôi cố gắng giải thích thật nhẹ nhàng cho Tào Thần, sợ anh ta nghĩ không thông mà lao đầu vào chỗ chết.   Vì dù sao thì người thường cũng khó thể chấp nhận được chuyện bố mình bị hại chết như vậy.  Nhưng vẫn có một số điều tôi nghĩ không thông.   Một trong những điều đó là tại sao chồn yêu không lấy mạng của Tào Kiến Quân khi đó mà lại bẻ gãy tay ông ta trước sau đó cho ông ta thời gian điều trị rồi sau đó mới ra tay tàn nhẫn tiếp?  Lẽ nào chỉ đơn giản là để hành hạ Tào Kiến Quân sao?  Nhưng nghĩ kỹ thì hình như không phải.  Bởi vì cùng với việc hành hạ Tào Kiến Quân, đổi mạng với ông ta thì con chồn đó cũng phải chịu sự đau đớn hành hạ.   Mặc dù loài chồn vô cùng nhỏ mọn, tính toán nhưng ý thức về đồng đội cực mạnh.Nếu như đồng đội của mình gặp khó khăn, dù có phải liều mạng nguy hiểm thì nó cũng sẽ tới cứu.   Vì vậy đúng ra bọn chúng sẽ không chịu để đồng đội của mình bị hành hạ như vậy mới phải.   Một chuyện nữa tôi cũng không nghĩ ra là tại sao con chồn phải đợi tới mười năm mới báo thù?  Hơn nữa người đầu tiên báo thù tại sao lại là Tào Kiến Quân mà không phải là Tào Thần?  Tôi càng nghĩ càng thấy có điều kỳ lạ nhưng lại không tìm ra được nguyên do.   Nghĩ một lúc tôi mới buột miệng hỏi.   “Năm nay anh 22 tuổi, đang đi học hay là đi làm?”  Câu hỏi này của tôi chỉ đơn thuần là sợ Tào Thần quá đau lòng nên cố ý đổi chủ đề và trò chuyện mà thôi.   Nào ngờ một câu hỏi vô tình lại hỏi đúng chỗ cần hỏi.   Đôi mắt Tào Thần đỏ au, anh ta đáp lại tôi bằng giọng khàn khàn.   “Tôi sớm đã bỏ học rồi, đi làm trong huyện.Đã có cả vợ.Đúng ra hai ngày này đến ngày sinh của cô ấy, bố tôi có thể được gặp cháu trai mà ông ấy hằng mong ước, thật không ngờ…”  Vừa nói thì chủ đề lại quay về cái chết thảm của Tào Kiến Quân.Tào Thần ôm mặt khóc không thành tiếng giống y như một đứa trẻ.   Nghe Tào Thần nức nở nói xong, trong đầu tôi như có luồng điện phóng qua và lập tức hiểu ra một chuyện.   Con chồn đợi mười năm, đợi đến khi Tào Thần trưởng thành, có đời sau rồi mới báo thù.   Lẽ nào để Tào Thần có thể trải qua bi kịch tan cửa nát nhà?  Tôi bỗng thấy ớn lạnh..

“Tào Thần, chuyện tới nước này, tôi cũng không giấu anh nữa.

Cái chết của bố anh đúng là có liên quan tới việc năm xưa anh gặp con chồn.

Có điều anh cũng không làm sai gì, chỉ là anh đã vô tình khiến con chồn đó không thể thành tiên nên nó mới hận anh tới tận xương tủy”.   

Tôi cố gắng giải thích thật nhẹ nhàng cho Tào Thần, sợ anh ta nghĩ không thông mà lao đầu vào chỗ chết.   

Vì dù sao thì người thường cũng khó thể chấp nhận được chuyện bố mình bị hại chết như vậy.  

Nhưng vẫn có một số điều tôi nghĩ không thông.   

Một trong những điều đó là tại sao chồn yêu không lấy mạng của Tào Kiến Quân khi đó mà lại bẻ gãy tay ông ta trước sau đó cho ông ta thời gian điều trị rồi sau đó mới ra tay tàn nhẫn tiếp?  

Lẽ nào chỉ đơn giản là để hành hạ Tào Kiến Quân sao?  

Nhưng nghĩ kỹ thì hình như không phải.  

Bởi vì cùng với việc hành hạ Tào Kiến Quân, đổi mạng với ông ta thì con chồn đó cũng phải chịu sự đau đớn hành hạ.   

Mặc dù loài chồn vô cùng nhỏ mọn, tính toán nhưng ý thức về đồng đội cực mạnh.

Nếu như đồng đội của mình gặp khó khăn, dù có phải liều mạng nguy hiểm thì nó cũng sẽ tới cứu.   

Vì vậy đúng ra bọn chúng sẽ không chịu để đồng đội của mình bị hành hạ như vậy mới phải.   

Một chuyện nữa tôi cũng không nghĩ ra là tại sao con chồn phải đợi tới mười năm mới báo thù?  

Hơn nữa người đầu tiên báo thù tại sao lại là Tào Kiến Quân mà không phải là Tào Thần?  

Tôi càng nghĩ càng thấy có điều kỳ lạ nhưng lại không tìm ra được nguyên do.   

Nghĩ một lúc tôi mới buột miệng hỏi.   

“Năm nay anh 22 tuổi, đang đi học hay là đi làm?”  

Câu hỏi này của tôi chỉ đơn thuần là sợ Tào Thần quá đau lòng nên cố ý đổi chủ đề và trò chuyện mà thôi.   

Nào ngờ một câu hỏi vô tình lại hỏi đúng chỗ cần hỏi.   

Đôi mắt Tào Thần đỏ au, anh ta đáp lại tôi bằng giọng khàn khàn.   

“Tôi sớm đã bỏ học rồi, đi làm trong huyện.

Đã có cả vợ.

Đúng ra hai ngày này đến ngày sinh của cô ấy, bố tôi có thể được gặp cháu trai mà ông ấy hằng mong ước, thật không ngờ…”  

Vừa nói thì chủ đề lại quay về cái chết thảm của Tào Kiến Quân.

Tào Thần ôm mặt khóc không thành tiếng giống y như một đứa trẻ.   

Nghe Tào Thần nức nở nói xong, trong đầu tôi như có luồng điện phóng qua và lập tức hiểu ra một chuyện.   

Con chồn đợi mười năm, đợi đến khi Tào Thần trưởng thành, có đời sau rồi mới báo thù.   

Lẽ nào để Tào Thần có thể trải qua bi kịch tan cửa nát nhà?  

Tôi bỗng thấy ớn lạnh.

.

Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… “Tào Thần, chuyện tới nước này, tôi cũng không giấu anh nữa.Cái chết của bố anh đúng là có liên quan tới việc năm xưa anh gặp con chồn.Có điều anh cũng không làm sai gì, chỉ là anh đã vô tình khiến con chồn đó không thể thành tiên nên nó mới hận anh tới tận xương tủy”.   Tôi cố gắng giải thích thật nhẹ nhàng cho Tào Thần, sợ anh ta nghĩ không thông mà lao đầu vào chỗ chết.   Vì dù sao thì người thường cũng khó thể chấp nhận được chuyện bố mình bị hại chết như vậy.  Nhưng vẫn có một số điều tôi nghĩ không thông.   Một trong những điều đó là tại sao chồn yêu không lấy mạng của Tào Kiến Quân khi đó mà lại bẻ gãy tay ông ta trước sau đó cho ông ta thời gian điều trị rồi sau đó mới ra tay tàn nhẫn tiếp?  Lẽ nào chỉ đơn giản là để hành hạ Tào Kiến Quân sao?  Nhưng nghĩ kỹ thì hình như không phải.  Bởi vì cùng với việc hành hạ Tào Kiến Quân, đổi mạng với ông ta thì con chồn đó cũng phải chịu sự đau đớn hành hạ.   Mặc dù loài chồn vô cùng nhỏ mọn, tính toán nhưng ý thức về đồng đội cực mạnh.Nếu như đồng đội của mình gặp khó khăn, dù có phải liều mạng nguy hiểm thì nó cũng sẽ tới cứu.   Vì vậy đúng ra bọn chúng sẽ không chịu để đồng đội của mình bị hành hạ như vậy mới phải.   Một chuyện nữa tôi cũng không nghĩ ra là tại sao con chồn phải đợi tới mười năm mới báo thù?  Hơn nữa người đầu tiên báo thù tại sao lại là Tào Kiến Quân mà không phải là Tào Thần?  Tôi càng nghĩ càng thấy có điều kỳ lạ nhưng lại không tìm ra được nguyên do.   Nghĩ một lúc tôi mới buột miệng hỏi.   “Năm nay anh 22 tuổi, đang đi học hay là đi làm?”  Câu hỏi này của tôi chỉ đơn thuần là sợ Tào Thần quá đau lòng nên cố ý đổi chủ đề và trò chuyện mà thôi.   Nào ngờ một câu hỏi vô tình lại hỏi đúng chỗ cần hỏi.   Đôi mắt Tào Thần đỏ au, anh ta đáp lại tôi bằng giọng khàn khàn.   “Tôi sớm đã bỏ học rồi, đi làm trong huyện.Đã có cả vợ.Đúng ra hai ngày này đến ngày sinh của cô ấy, bố tôi có thể được gặp cháu trai mà ông ấy hằng mong ước, thật không ngờ…”  Vừa nói thì chủ đề lại quay về cái chết thảm của Tào Kiến Quân.Tào Thần ôm mặt khóc không thành tiếng giống y như một đứa trẻ.   Nghe Tào Thần nức nở nói xong, trong đầu tôi như có luồng điện phóng qua và lập tức hiểu ra một chuyện.   Con chồn đợi mười năm, đợi đến khi Tào Thần trưởng thành, có đời sau rồi mới báo thù.   Lẽ nào để Tào Thần có thể trải qua bi kịch tan cửa nát nhà?  Tôi bỗng thấy ớn lạnh..

Chương 282: Đang Đi Học Hay Là Đi Làm”