Tác giả:

Edit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,…

Chương 285: Việc Còn Lại Là Chờ Đợi

Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Giờ nếu tôi nói cho anh ta biết sự thật thì có lẽ anh ta sẽ phát điên mất?  Vì vậy giấu được lúc nào hay lúc đó, hi vọng là chỉ do tôi nghĩ nhiều mà thôi.Ra khỏi nhà họ Tào tôi chạy vào cửa tiệm nhỏ trong thôn mua  một cái cuốc chim, một cái xẻng và cả một cái thùng sắt lớn rồi tới cửa hàng thực phẩm chín mua năm con gà quay.Chuẩn bị xong những thứ đó, tôi đổ dầu vào thùng sắt, xách những thứ đó đi tới ngọn núi gần nơi đây nhất.Tìm một địa hình bằng phẳng và tôi bắt đầu cắm đầu đào hố.Đào cái hố này cũng cần chút kỹ thuật, miệng rộng dưới hẹp, hơn nữa còn là hố vát.Với cái hố này chui vào rất dễ nhưng muốn chui ra thì mất sức.Chỉ riêng việc đào cái hố đã khiến tôi ngốn gần hai tiếng đồng hồ.Sau khi đào xong tôi lại đắp đống đất bên miệng hố và bôi một lớp dầu lên thành hố.Sau khi làm xong, tôi mệt tới mức toàn thân nhức mỏi, tay thì nổi lên mấy cái bọng nước.Sau đó tôi vứt năm con gà nướng vào trong hố rồi mới phủi tay, thu dọn đồ nghề và quay đầu đi xuống núi.Việc còn lại là chờ đợi.Sau khi xuống núi tôi lại quay về nhà họ Tào.Đúng là Tào Thần đã nghe lời.Khi tôi trở về thì anh ta đã lái xe trở về nhà mình trong huyện, nhưng khi tôi gọi điện thì giọng nói của anh ta vẫn còn mang vẻ nghi ngờ.“Trương đại sư, cậu bảo tôi quay về có phải là sợ chồn yêu chuẩn bị ra tay với vợ và con trai của tôi không? Nhưng ở đây cách nhà tôi mấy chục cây số, nó tới kiểu gì chứ? Hơn nữa trong huyện thành không giống nông thôn.Ở đây người đông, xe nhiều, tới đây thì nó không sống nổi đâu”.Vậy thì có khác gì anh ta cho rằng tôi đang lo chuyện không đâu chứ.Tôi không giải thích gì cho anh ta chỉ nhấn mạnh là anh ta chuẩn bị hết những thứ tôi dặn sau đó chăm sóc tốt vợ anh ta là được, còn về phía gia đình thì tôi sẽ để ý cho anh ta.Sau khi giúp mẹ Tào Thần một hồi rồi ăn thêm bữa cơm và nghỉ một giấc ngắn thì trời đã tối.Tôi vác chim cuốc và lại đi lên núi.Còn chưa đi tới cái hố thì tôi đã nghe thấy tiếng kêu.Tiếng kêu the thé vừa giống tiếng kêu cứu vừa giống tiếng kêu gọi, nghe vô cùng cấp bách.Tôi cảm thấy vui mừng, xem ra đã thành công rồi.Tôi vội vàng tăng tốc, chạy về phía trước cái hố.Khi tôi tới nơi thì nhìn thấy một cái đống màu vàng với cái đuôi đang đi vòng quanh cái hố, thi thoảng lại thò nửa người vào nhưng dường như còn kiêng dè nên vội rụt lại và rồi lại đi vòng quanh cái hố nữa..

Giờ nếu tôi nói cho anh ta biết sự thật thì có lẽ anh ta sẽ phát điên mất?  

Vì vậy giấu được lúc nào hay lúc đó, hi vọng là chỉ do tôi nghĩ nhiều mà thôi.

Ra khỏi nhà họ Tào tôi chạy vào cửa tiệm nhỏ trong thôn mua  một cái cuốc chim, một cái xẻng và cả một cái thùng sắt lớn rồi tới cửa hàng thực phẩm chín mua năm con gà quay.

Chuẩn bị xong những thứ đó, tôi đổ dầu vào thùng sắt, xách những thứ đó đi tới ngọn núi gần nơi đây nhất.

Tìm một địa hình bằng phẳng và tôi bắt đầu cắm đầu đào hố.

Đào cái hố này cũng cần chút kỹ thuật, miệng rộng dưới hẹp, hơn nữa còn là hố vát.

Với cái hố này chui vào rất dễ nhưng muốn chui ra thì mất sức.

Chỉ riêng việc đào cái hố đã khiến tôi ngốn gần hai tiếng đồng hồ.

Sau khi đào xong tôi lại đắp đống đất bên miệng hố và bôi một lớp dầu lên thành hố.

Sau khi làm xong, tôi mệt tới mức toàn thân nhức mỏi, tay thì nổi lên mấy cái bọng nước.

Sau đó tôi vứt năm con gà nướng vào trong hố rồi mới phủi tay, thu dọn đồ nghề và quay đầu đi xuống núi.

Việc còn lại là chờ đợi.

Sau khi xuống núi tôi lại quay về nhà họ Tào.

Đúng là Tào Thần đã nghe lời.

Khi tôi trở về thì anh ta đã lái xe trở về nhà mình trong huyện, nhưng khi tôi gọi điện thì giọng nói của anh ta vẫn còn mang vẻ nghi ngờ.

“Trương đại sư, cậu bảo tôi quay về có phải là sợ chồn yêu chuẩn bị ra tay với vợ và con trai của tôi không? Nhưng ở đây cách nhà tôi mấy chục cây số, nó tới kiểu gì chứ? Hơn nữa trong huyện thành không giống nông thôn.

Ở đây người đông, xe nhiều, tới đây thì nó không sống nổi đâu”.

Vậy thì có khác gì anh ta cho rằng tôi đang lo chuyện không đâu chứ.

Tôi không giải thích gì cho anh ta chỉ nhấn mạnh là anh ta chuẩn bị hết những thứ tôi dặn sau đó chăm sóc tốt vợ anh ta là được, còn về phía gia đình thì tôi sẽ để ý cho anh ta.

Sau khi giúp mẹ Tào Thần một hồi rồi ăn thêm bữa cơm và nghỉ một giấc ngắn thì trời đã tối.

Tôi vác chim cuốc và lại đi lên núi.

Còn chưa đi tới cái hố thì tôi đã nghe thấy tiếng kêu.

Tiếng kêu the thé vừa giống tiếng kêu cứu vừa giống tiếng kêu gọi, nghe vô cùng cấp bách.

Tôi cảm thấy vui mừng, xem ra đã thành công rồi.

Tôi vội vàng tăng tốc, chạy về phía trước cái hố.

Khi tôi tới nơi thì nhìn thấy một cái đống màu vàng với cái đuôi đang đi vòng quanh cái hố, thi thoảng lại thò nửa người vào nhưng dường như còn kiêng dè nên vội rụt lại và rồi lại đi vòng quanh cái hố nữa.

.

Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Giờ nếu tôi nói cho anh ta biết sự thật thì có lẽ anh ta sẽ phát điên mất?  Vì vậy giấu được lúc nào hay lúc đó, hi vọng là chỉ do tôi nghĩ nhiều mà thôi.Ra khỏi nhà họ Tào tôi chạy vào cửa tiệm nhỏ trong thôn mua  một cái cuốc chim, một cái xẻng và cả một cái thùng sắt lớn rồi tới cửa hàng thực phẩm chín mua năm con gà quay.Chuẩn bị xong những thứ đó, tôi đổ dầu vào thùng sắt, xách những thứ đó đi tới ngọn núi gần nơi đây nhất.Tìm một địa hình bằng phẳng và tôi bắt đầu cắm đầu đào hố.Đào cái hố này cũng cần chút kỹ thuật, miệng rộng dưới hẹp, hơn nữa còn là hố vát.Với cái hố này chui vào rất dễ nhưng muốn chui ra thì mất sức.Chỉ riêng việc đào cái hố đã khiến tôi ngốn gần hai tiếng đồng hồ.Sau khi đào xong tôi lại đắp đống đất bên miệng hố và bôi một lớp dầu lên thành hố.Sau khi làm xong, tôi mệt tới mức toàn thân nhức mỏi, tay thì nổi lên mấy cái bọng nước.Sau đó tôi vứt năm con gà nướng vào trong hố rồi mới phủi tay, thu dọn đồ nghề và quay đầu đi xuống núi.Việc còn lại là chờ đợi.Sau khi xuống núi tôi lại quay về nhà họ Tào.Đúng là Tào Thần đã nghe lời.Khi tôi trở về thì anh ta đã lái xe trở về nhà mình trong huyện, nhưng khi tôi gọi điện thì giọng nói của anh ta vẫn còn mang vẻ nghi ngờ.“Trương đại sư, cậu bảo tôi quay về có phải là sợ chồn yêu chuẩn bị ra tay với vợ và con trai của tôi không? Nhưng ở đây cách nhà tôi mấy chục cây số, nó tới kiểu gì chứ? Hơn nữa trong huyện thành không giống nông thôn.Ở đây người đông, xe nhiều, tới đây thì nó không sống nổi đâu”.Vậy thì có khác gì anh ta cho rằng tôi đang lo chuyện không đâu chứ.Tôi không giải thích gì cho anh ta chỉ nhấn mạnh là anh ta chuẩn bị hết những thứ tôi dặn sau đó chăm sóc tốt vợ anh ta là được, còn về phía gia đình thì tôi sẽ để ý cho anh ta.Sau khi giúp mẹ Tào Thần một hồi rồi ăn thêm bữa cơm và nghỉ một giấc ngắn thì trời đã tối.Tôi vác chim cuốc và lại đi lên núi.Còn chưa đi tới cái hố thì tôi đã nghe thấy tiếng kêu.Tiếng kêu the thé vừa giống tiếng kêu cứu vừa giống tiếng kêu gọi, nghe vô cùng cấp bách.Tôi cảm thấy vui mừng, xem ra đã thành công rồi.Tôi vội vàng tăng tốc, chạy về phía trước cái hố.Khi tôi tới nơi thì nhìn thấy một cái đống màu vàng với cái đuôi đang đi vòng quanh cái hố, thi thoảng lại thò nửa người vào nhưng dường như còn kiêng dè nên vội rụt lại và rồi lại đi vòng quanh cái hố nữa..

Chương 285: Việc Còn Lại Là Chờ Đợi