Edit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,…
Chương 297: Cảnh Tượng Bi Tráng Đầy Mùi Máu Tanh
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đang mải suy nghĩ thì trong những lùm cỏ xung quanh lại đột nhiên vọng tới những tiếng lào xào kỳ lạ.Tôi tưởng rằng ở chốn đồng không mông quạnh này thì chỉ có mấy loài thú hoang sinh sống mà thôi.Mặc dù điều kiện sống của hổ và sói khá khắc nghiệt, hiện nay về cơ bản đã không thể gặp được những loài động vật này, nhưng ai dám đảm bảo được ở nơi này không xuất hiện những thứ kỳ quái như vậy chứ.Nhưng khi những thứ đó bò ra khỏi lùm cỏ thì da đầu tôi đã hoàn toàn tê dại, không khỏi rùng mình!Những thứ vừa đi ra từ bụi cỏ là những cái xác thiếu mất một số bộ phận!Còn những tiếng gầm rú nghe như tiếng của loài dã thú ban nãy phát ra từ miệng những chiếc đầu lâu đang lăn lông lốc trên mặt đất!Đến tôi còn bị cảnh tượng mấy cái xác bò lổm ngổm trước mặt làm cho thất kinh đến nỗi nói không nên lời chứ đừng nói là mấy thôn dân kia.Ban đầu họ còn định chạy nhưng khi thấy cảnh tượng này thì ai nấy đều trối chết, co rúm vào một góc không dám nhìn cảnh tượng trước mặt.Những cái xác kì dị kia cũng không vội vã, chúng vây lấy một vòng bên ngoài thánh địa, hàng trăm cái đầu lâu của phụ nữ đang nhìn đám người trong thánh địa rồi đột nhiên cất tiếng cười ha hả...!Nhất thời, tiếng cười quỷ dị này vang vọng khắp cả ngọn núi...!Dù biết mình đang ở trong ảo ảnh nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, tôi cũng sợ tới nỗi suýt ngã quỵ xuống đất.Có điều cảm giác của tôi lúc này không chỉ có khiếp sợ mà còn có cả kinh ngạc.Những thi hài khuyết tật này chẳng phải là những cống phẩm dưới chân tập đoàn Phương Viên sao?Tại sao bọn chúng lại chạy tới Trương gia thôn của bốn mươi năm trước chứ?Mà những cái xác trong ảo ảnh này như thể vừa mới bị chặt mất các chi, có nhiều chỗ còn có máu đen rỏ giọt xuống đất...!Cảnh tượng đó ngoài việc rất đáng sợ thì còn khiến tôi thấy buồn nôn."Á! Không muốn sống nữa!"Bị một đám tàn thi đáng sợ như vậy vây xung quanh, không ít thôn dân đã không thể nào chịu nổi nữa.Người đầu tiên gục ngã là một người phụ nữ trung niên, bà ta hét thảm một tiếng rồi nhảy cẫng lên và đâm đầu vào một cây cột bên cạnh.Bà ta đâm rất mạnh như thể quyết tâm tự sát.Một tiếng xương vỡ vang lên, người phụ nữ đó đâm rất mạnh đến nỗi đầu bà ta tóe máu, não văng lên trên cây cột.Cảnh tượng bi tráng đầy mùi máu tanh.Sau khi người phụ nữ kia tự sát, như thể tạo ra một làn sóng khiến những thôn dân khác cũng đứng thẳng dậy rồi lao về phía cây cột.Ngay lập tức, máu văng tung tóe khắp nơi, trong không gian nồng nặc mùi tanh của máu..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đang mải suy nghĩ thì trong những lùm cỏ xung quanh lại đột nhiên vọng tới những tiếng lào xào kỳ lạ.
Tôi tưởng rằng ở chốn đồng không mông quạnh này thì chỉ có mấy loài thú hoang sinh sống mà thôi.
Mặc dù điều kiện sống của hổ và sói khá khắc nghiệt, hiện nay về cơ bản đã không thể gặp được những loài động vật này, nhưng ai dám đảm bảo được ở nơi này không xuất hiện những thứ kỳ quái như vậy chứ.
Nhưng khi những thứ đó bò ra khỏi lùm cỏ thì da đầu tôi đã hoàn toàn tê dại, không khỏi rùng mình!
Những thứ vừa đi ra từ bụi cỏ là những cái xác thiếu mất một số bộ phận!
Còn những tiếng gầm rú nghe như tiếng của loài dã thú ban nãy phát ra từ miệng những chiếc đầu lâu đang lăn lông lốc trên mặt đất!
Đến tôi còn bị cảnh tượng mấy cái xác bò lổm ngổm trước mặt làm cho thất kinh đến nỗi nói không nên lời chứ đừng nói là mấy thôn dân kia.
Ban đầu họ còn định chạy nhưng khi thấy cảnh tượng này thì ai nấy đều trối chết, co rúm vào một góc không dám nhìn cảnh tượng trước mặt.
Những cái xác kì dị kia cũng không vội vã, chúng vây lấy một vòng bên ngoài thánh địa, hàng trăm cái đầu lâu của phụ nữ đang nhìn đám người trong thánh địa rồi đột nhiên cất tiếng cười ha hả...!
Nhất thời, tiếng cười quỷ dị này vang vọng khắp cả ngọn núi...!
Dù biết mình đang ở trong ảo ảnh nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, tôi cũng sợ tới nỗi suýt ngã quỵ xuống đất.
Có điều cảm giác của tôi lúc này không chỉ có khiếp sợ mà còn có cả kinh ngạc.
Những thi hài khuyết tật này chẳng phải là những cống phẩm dưới chân tập đoàn Phương Viên sao?
Tại sao bọn chúng lại chạy tới Trương gia thôn của bốn mươi năm trước chứ?
Mà những cái xác trong ảo ảnh này như thể vừa mới bị chặt mất các chi, có nhiều chỗ còn có máu đen rỏ giọt xuống đất...!
Cảnh tượng đó ngoài việc rất đáng sợ thì còn khiến tôi thấy buồn nôn.
"Á! Không muốn sống nữa!"
Bị một đám tàn thi đáng sợ như vậy vây xung quanh, không ít thôn dân đã không thể nào chịu nổi nữa.
Người đầu tiên gục ngã là một người phụ nữ trung niên, bà ta hét thảm một tiếng rồi nhảy cẫng lên và đâm đầu vào một cây cột bên cạnh.
Bà ta đâm rất mạnh như thể quyết tâm tự sát.
Một tiếng xương vỡ vang lên, người phụ nữ đó đâm rất mạnh đến nỗi đầu bà ta tóe máu, não văng lên trên cây cột.
Cảnh tượng bi tráng đầy mùi máu tanh.
Sau khi người phụ nữ kia tự sát, như thể tạo ra một làn sóng khiến những thôn dân khác cũng đứng thẳng dậy rồi lao về phía cây cột.
Ngay lập tức, máu văng tung tóe khắp nơi, trong không gian nồng nặc mùi tanh của máu.
.
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đang mải suy nghĩ thì trong những lùm cỏ xung quanh lại đột nhiên vọng tới những tiếng lào xào kỳ lạ.Tôi tưởng rằng ở chốn đồng không mông quạnh này thì chỉ có mấy loài thú hoang sinh sống mà thôi.Mặc dù điều kiện sống của hổ và sói khá khắc nghiệt, hiện nay về cơ bản đã không thể gặp được những loài động vật này, nhưng ai dám đảm bảo được ở nơi này không xuất hiện những thứ kỳ quái như vậy chứ.Nhưng khi những thứ đó bò ra khỏi lùm cỏ thì da đầu tôi đã hoàn toàn tê dại, không khỏi rùng mình!Những thứ vừa đi ra từ bụi cỏ là những cái xác thiếu mất một số bộ phận!Còn những tiếng gầm rú nghe như tiếng của loài dã thú ban nãy phát ra từ miệng những chiếc đầu lâu đang lăn lông lốc trên mặt đất!Đến tôi còn bị cảnh tượng mấy cái xác bò lổm ngổm trước mặt làm cho thất kinh đến nỗi nói không nên lời chứ đừng nói là mấy thôn dân kia.Ban đầu họ còn định chạy nhưng khi thấy cảnh tượng này thì ai nấy đều trối chết, co rúm vào một góc không dám nhìn cảnh tượng trước mặt.Những cái xác kì dị kia cũng không vội vã, chúng vây lấy một vòng bên ngoài thánh địa, hàng trăm cái đầu lâu của phụ nữ đang nhìn đám người trong thánh địa rồi đột nhiên cất tiếng cười ha hả...!Nhất thời, tiếng cười quỷ dị này vang vọng khắp cả ngọn núi...!Dù biết mình đang ở trong ảo ảnh nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, tôi cũng sợ tới nỗi suýt ngã quỵ xuống đất.Có điều cảm giác của tôi lúc này không chỉ có khiếp sợ mà còn có cả kinh ngạc.Những thi hài khuyết tật này chẳng phải là những cống phẩm dưới chân tập đoàn Phương Viên sao?Tại sao bọn chúng lại chạy tới Trương gia thôn của bốn mươi năm trước chứ?Mà những cái xác trong ảo ảnh này như thể vừa mới bị chặt mất các chi, có nhiều chỗ còn có máu đen rỏ giọt xuống đất...!Cảnh tượng đó ngoài việc rất đáng sợ thì còn khiến tôi thấy buồn nôn."Á! Không muốn sống nữa!"Bị một đám tàn thi đáng sợ như vậy vây xung quanh, không ít thôn dân đã không thể nào chịu nổi nữa.Người đầu tiên gục ngã là một người phụ nữ trung niên, bà ta hét thảm một tiếng rồi nhảy cẫng lên và đâm đầu vào một cây cột bên cạnh.Bà ta đâm rất mạnh như thể quyết tâm tự sát.Một tiếng xương vỡ vang lên, người phụ nữ đó đâm rất mạnh đến nỗi đầu bà ta tóe máu, não văng lên trên cây cột.Cảnh tượng bi tráng đầy mùi máu tanh.Sau khi người phụ nữ kia tự sát, như thể tạo ra một làn sóng khiến những thôn dân khác cũng đứng thẳng dậy rồi lao về phía cây cột.Ngay lập tức, máu văng tung tóe khắp nơi, trong không gian nồng nặc mùi tanh của máu..