Tác giả:

Edit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,…

Chương 302: Ông Cụ Tôn Nói Vậy Làm Tôi Sợ Hết Hồn

Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Cơn đau kéo dài một lúc, sau khi ông cụ Tôn niệm chú xong thì cơn đau của tôi mới dần dần giảm bớt.Khi tôi có thể mở mắt ra nói chuyện thì mới phát hiện nước mắt, nước mũi, nước miếng của tôi đã chảy đầy mặt."Sư phụ, sư phụ định lấy mạng tôi sao..."Tôi cảm thấy cơn đau này khiến tôi sống không bằng chết."Nghĩ gì vậy, chuyện tốt như vậy sao đến lượt cậu được?"Thấy tôi đã đỡ hơn một chút, ông cụ Tôn vội vã đưa tay ra ấn một cái nữa lên trán tôi."Nhìn chút tài mọn của cậu xem, chẳng qua chỉ giúp cậu đốt một ít nghiệp chướng mà cậu đã khóc lóc đến mức này".Ông cụ Tôn vẫn dáng vẻ không chính trực như trước.Ông ấy đã làm cho tôi thê thảm đến vậy mà cũng chẳng thèm an ủi, lại còn không ngừng nhiếc móc tôi.Có điều lúc này tôi đang vô cùng khổ sở đến nỗi không có tâm trạng đấu võ mồm với ông ấy.Tôi ôm đầu co rúm lại trên mặt đất không lên tiếng."Tôi và sư thúc cậu không ở đây nên cậu làm càn đúng không? Hoàng đại tiên mà cậu cũng dám đắc tội sao?"Thấy tôi không lên tiếng, ông cụ Tôn mới bắt đầu lải nhải."Khi tôi vừa vào đến cửa đã thấy cậu nuôi một con chồn vàng trong sân, tôi biết ngay là cậu lại gây chuyện rồi.Quả nhiên, vừa thấy cậu tôi đã phát hiện ra có gì đó không đúng lắm"."Nhóc con, cậu có mắt âm dương để nhìn tam hỏa của người khác nhưng lại không nhìn được của chính mình phải không?"Nói rồi, ông cụ Tôn ngồi xổm xuống vỗ cái bốp vào vai tôi."Tam hỏa của cậu đã tắt hai ngọn rồi, lẽ nào cậu không cảm nhận được sao?"Ông cụ Tôn nói vậy làm tôi sợ hết hồn.Tôi biết chắc chắn là do con chồn yêu kia sẽ báo thù, cho nên vẫn nuôi nấng con chồn con kia rất cẩn thận.Nhưng tôi không biết từ bao giờ mà Tam hỏa của mình đã tắt mất hai ngọn, nếu tắt nốt ngọn cuối cùng thì cũng là lúc tôi đi chầu Diêm Vương."Chồn yêu báo thù là chuyện cả một đời, cậu nuôi con chồn này được cả đời chắc? Hơn nữa cậu cũng quá coi thường bọn chúng rồi, tưởng bọn chúng chỉ biết đổi mạng thôi sao?"Câu nói của ông cụ Tôn khiến tôi ngẩn người ra.Nói thực lòng thì tôi quả thực không nghĩ được nhiều như vậy, cũng chỉ hiểu biết sơ sơ về chồn yêu..

Cơn đau kéo dài một lúc, sau khi ông cụ Tôn niệm chú xong thì cơn đau của tôi mới dần dần giảm bớt.

Khi tôi có thể mở mắt ra nói chuyện thì mới phát hiện nước mắt, nước mũi, nước miếng của tôi đã chảy đầy mặt.

"Sư phụ, sư phụ định lấy mạng tôi sao..."

Tôi cảm thấy cơn đau này khiến tôi sống không bằng chết.

"Nghĩ gì vậy, chuyện tốt như vậy sao đến lượt cậu được?"

Thấy tôi đã đỡ hơn một chút, ông cụ Tôn vội vã đưa tay ra ấn một cái nữa lên trán tôi.

"Nhìn chút tài mọn của cậu xem, chẳng qua chỉ giúp cậu đốt một ít nghiệp chướng mà cậu đã khóc lóc đến mức này".

Ông cụ Tôn vẫn dáng vẻ không chính trực như trước.

Ông ấy đã làm cho tôi thê thảm đến vậy mà cũng chẳng thèm an ủi, lại còn không ngừng nhiếc móc tôi.

Có điều lúc này tôi đang vô cùng khổ sở đến nỗi không có tâm trạng đấu võ mồm với ông ấy.

Tôi ôm đầu co rúm lại trên mặt đất không lên tiếng.

"Tôi và sư thúc cậu không ở đây nên cậu làm càn đúng không? Hoàng đại tiên mà cậu cũng dám đắc tội sao?"

Thấy tôi không lên tiếng, ông cụ Tôn mới bắt đầu lải nhải.

"Khi tôi vừa vào đến cửa đã thấy cậu nuôi một con chồn vàng trong sân, tôi biết ngay là cậu lại gây chuyện rồi.

Quả nhiên, vừa thấy cậu tôi đã phát hiện ra có gì đó không đúng lắm".

"Nhóc con, cậu có mắt âm dương để nhìn tam hỏa của người khác nhưng lại không nhìn được của chính mình phải không?"

Nói rồi, ông cụ Tôn ngồi xổm xuống vỗ cái bốp vào vai tôi.

"Tam hỏa của cậu đã tắt hai ngọn rồi, lẽ nào cậu không cảm nhận được sao?"

Ông cụ Tôn nói vậy làm tôi sợ hết hồn.

Tôi biết chắc chắn là do con chồn yêu kia sẽ báo thù, cho nên vẫn nuôi nấng con chồn con kia rất cẩn thận.

Nhưng tôi không biết từ bao giờ mà Tam hỏa của mình đã tắt mất hai ngọn, nếu tắt nốt ngọn cuối cùng thì cũng là lúc tôi đi chầu Diêm Vương.

"Chồn yêu báo thù là chuyện cả một đời, cậu nuôi con chồn này được cả đời chắc? Hơn nữa cậu cũng quá coi thường bọn chúng rồi, tưởng bọn chúng chỉ biết đổi mạng thôi sao?"

Câu nói của ông cụ Tôn khiến tôi ngẩn người ra.

Nói thực lòng thì tôi quả thực không nghĩ được nhiều như vậy, cũng chỉ hiểu biết sơ sơ về chồn yêu..

Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Cơn đau kéo dài một lúc, sau khi ông cụ Tôn niệm chú xong thì cơn đau của tôi mới dần dần giảm bớt.Khi tôi có thể mở mắt ra nói chuyện thì mới phát hiện nước mắt, nước mũi, nước miếng của tôi đã chảy đầy mặt."Sư phụ, sư phụ định lấy mạng tôi sao..."Tôi cảm thấy cơn đau này khiến tôi sống không bằng chết."Nghĩ gì vậy, chuyện tốt như vậy sao đến lượt cậu được?"Thấy tôi đã đỡ hơn một chút, ông cụ Tôn vội vã đưa tay ra ấn một cái nữa lên trán tôi."Nhìn chút tài mọn của cậu xem, chẳng qua chỉ giúp cậu đốt một ít nghiệp chướng mà cậu đã khóc lóc đến mức này".Ông cụ Tôn vẫn dáng vẻ không chính trực như trước.Ông ấy đã làm cho tôi thê thảm đến vậy mà cũng chẳng thèm an ủi, lại còn không ngừng nhiếc móc tôi.Có điều lúc này tôi đang vô cùng khổ sở đến nỗi không có tâm trạng đấu võ mồm với ông ấy.Tôi ôm đầu co rúm lại trên mặt đất không lên tiếng."Tôi và sư thúc cậu không ở đây nên cậu làm càn đúng không? Hoàng đại tiên mà cậu cũng dám đắc tội sao?"Thấy tôi không lên tiếng, ông cụ Tôn mới bắt đầu lải nhải."Khi tôi vừa vào đến cửa đã thấy cậu nuôi một con chồn vàng trong sân, tôi biết ngay là cậu lại gây chuyện rồi.Quả nhiên, vừa thấy cậu tôi đã phát hiện ra có gì đó không đúng lắm"."Nhóc con, cậu có mắt âm dương để nhìn tam hỏa của người khác nhưng lại không nhìn được của chính mình phải không?"Nói rồi, ông cụ Tôn ngồi xổm xuống vỗ cái bốp vào vai tôi."Tam hỏa của cậu đã tắt hai ngọn rồi, lẽ nào cậu không cảm nhận được sao?"Ông cụ Tôn nói vậy làm tôi sợ hết hồn.Tôi biết chắc chắn là do con chồn yêu kia sẽ báo thù, cho nên vẫn nuôi nấng con chồn con kia rất cẩn thận.Nhưng tôi không biết từ bao giờ mà Tam hỏa của mình đã tắt mất hai ngọn, nếu tắt nốt ngọn cuối cùng thì cũng là lúc tôi đi chầu Diêm Vương."Chồn yêu báo thù là chuyện cả một đời, cậu nuôi con chồn này được cả đời chắc? Hơn nữa cậu cũng quá coi thường bọn chúng rồi, tưởng bọn chúng chỉ biết đổi mạng thôi sao?"Câu nói của ông cụ Tôn khiến tôi ngẩn người ra.Nói thực lòng thì tôi quả thực không nghĩ được nhiều như vậy, cũng chỉ hiểu biết sơ sơ về chồn yêu..

Chương 302: Ông Cụ Tôn Nói Vậy Làm Tôi Sợ Hết Hồn