Edit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,…
Chương 304: Đây Cũng Chính Là Điều Tôi Đang Muốn Biết
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Lời của ông cụ Tôn khiến tôi như bị mê hoặc.Bà Tư trước đó tới nói tôi tuyệt đối không được quay về Trương gia thôn, nếu không tất cả thôn dân sẽ chết nhưng giờ ông cụ Tôn vừa mới đến lại rủ tôi về Trương gia thôn."Sư phụ, đã đến giờ phút này rồi mà sư phụ còn đùa được sao?"Không phải là tôi không tin lời ông cụ Tôn, chỉ là cách hành sự không có kế hoạch của ông ấy khiến tôi sợ hãi.Hơn nữa, việc này liên quan đến tính mạng của người dân trong thôn nên dù tôi có tò mò đến mấy thì cũng không dám mạo hiểm như vậy."Tôi đùa với cậu bao giờ?"Thấy tôi có vẻ nghi hoặc, ông cụ Tôn đột nhiên cao giọng như thể hơi giận dữ."Tôi nói với cậu thế này nhé, những điều bà Tư cho cậu xem quả thực là những chuyện đã xảy ra.Có điều, cậu cũng không thể tin hoàn toàn.Hơn nữa, những điều bà ấy cho cậu xem không phải toàn bộ sự việc"."Vậy sự thực là sao?"Tôi như thể nhìn thấy một tia sáng, vội vã gặng hỏi.Nhưng đến lúc quan trọng thì ông cụ Tôn lại bắt đầu úp mở.Ông ấy nhún vai, hai tay buông thõng."Tôi cũng không biết, cho nên tôi mới nói chúng ta phải đi xem thì mới hiểu được".Nói rồi, ông ấy vươn người một cái."Được rồi, vi sư cũng mệt rồi, cậu tự mà suy nghĩ đi.Giờ tôi đi thăm sư đệ tôi đây".Nói xong, ông cụ Tôn hai tay chống vào đầu gối rồi đứng dậy.Khi chuẩn bị quay người đi, đột nhiên ông ấy có vẻ rất lưỡng lự."Trương Ly, cậu có biết tám cây cột mà cậu nhìn thấy là gì không?"Lời ông cụ Tôn nói ban nãy còn khiến tôi mông lung suy nghĩ thì đột nhiên ông ấy lại hỏi thêm câu này khiến tôi bất giác ngẩn ra.Đây cũng chính là điều tôi đang muốn biết."Tiên gia trên người cậu là tượng người gỗ liễu đúng không?"Sau khi đánh giá tôi một lượt thì ông cụ Tôn đột nhiên bình thản hỏi.Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ông cụ Tôn.Khi tượng người gỗ liễu hiện thân chỉ có Tam Thanh tận mắt nhìn thấy, tại sao ông cụ Tôn lại biết chuyện này? Lẽ nào...!"Sư phụ, lẽ nào ngày hôm đó ở cao ốc Phương Viên sư phụ cũng có mặt?"Cho dù ông cụ Tôn thị lực tốt đến đâu thì cũng không thể nào nhìn thấy trên người tôi xuất hiện tiên gia gì.Vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất là khi tiên gia của tôi hiện thân, ông ấy cũng có mặt ở đó.Vẻ mặt ông cụ Tôn hơi dao động, không thể nhìn ra là vui hay là buồn.Một lúc sau, ông ấy mới lắc đầu..
Lời của ông cụ Tôn khiến tôi như bị mê hoặc.
Bà Tư trước đó tới nói tôi tuyệt đối không được quay về Trương gia thôn, nếu không tất cả thôn dân sẽ chết nhưng giờ ông cụ Tôn vừa mới đến lại rủ tôi về Trương gia thôn.
"Sư phụ, đã đến giờ phút này rồi mà sư phụ còn đùa được sao?"
Không phải là tôi không tin lời ông cụ Tôn, chỉ là cách hành sự không có kế hoạch của ông ấy khiến tôi sợ hãi.
Hơn nữa, việc này liên quan đến tính mạng của người dân trong thôn nên dù tôi có tò mò đến mấy thì cũng không dám mạo hiểm như vậy.
"Tôi đùa với cậu bao giờ?"
Thấy tôi có vẻ nghi hoặc, ông cụ Tôn đột nhiên cao giọng như thể hơi giận dữ.
"Tôi nói với cậu thế này nhé, những điều bà Tư cho cậu xem quả thực là những chuyện đã xảy ra.
Có điều, cậu cũng không thể tin hoàn toàn.
Hơn nữa, những điều bà ấy cho cậu xem không phải toàn bộ sự việc".
"Vậy sự thực là sao?"
Tôi như thể nhìn thấy một tia sáng, vội vã gặng hỏi.
Nhưng đến lúc quan trọng thì ông cụ Tôn lại bắt đầu úp mở.
Ông ấy nhún vai, hai tay buông thõng.
"Tôi cũng không biết, cho nên tôi mới nói chúng ta phải đi xem thì mới hiểu được".
Nói rồi, ông ấy vươn người một cái.
"Được rồi, vi sư cũng mệt rồi, cậu tự mà suy nghĩ đi.
Giờ tôi đi thăm sư đệ tôi đây".
Nói xong, ông cụ Tôn hai tay chống vào đầu gối rồi đứng dậy.
Khi chuẩn bị quay người đi, đột nhiên ông ấy có vẻ rất lưỡng lự.
"Trương Ly, cậu có biết tám cây cột mà cậu nhìn thấy là gì không?"
Lời ông cụ Tôn nói ban nãy còn khiến tôi mông lung suy nghĩ thì đột nhiên ông ấy lại hỏi thêm câu này khiến tôi bất giác ngẩn ra.
Đây cũng chính là điều tôi đang muốn biết.
"Tiên gia trên người cậu là tượng người gỗ liễu đúng không?"
Sau khi đánh giá tôi một lượt thì ông cụ Tôn đột nhiên bình thản hỏi.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ông cụ Tôn.
Khi tượng người gỗ liễu hiện thân chỉ có Tam Thanh tận mắt nhìn thấy, tại sao ông cụ Tôn lại biết chuyện này? Lẽ nào...!
"Sư phụ, lẽ nào ngày hôm đó ở cao ốc Phương Viên sư phụ cũng có mặt?"
Cho dù ông cụ Tôn thị lực tốt đến đâu thì cũng không thể nào nhìn thấy trên người tôi xuất hiện tiên gia gì.
Vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất là khi tiên gia của tôi hiện thân, ông ấy cũng có mặt ở đó.
Vẻ mặt ông cụ Tôn hơi dao động, không thể nhìn ra là vui hay là buồn.
Một lúc sau, ông ấy mới lắc đầu..
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Lời của ông cụ Tôn khiến tôi như bị mê hoặc.Bà Tư trước đó tới nói tôi tuyệt đối không được quay về Trương gia thôn, nếu không tất cả thôn dân sẽ chết nhưng giờ ông cụ Tôn vừa mới đến lại rủ tôi về Trương gia thôn."Sư phụ, đã đến giờ phút này rồi mà sư phụ còn đùa được sao?"Không phải là tôi không tin lời ông cụ Tôn, chỉ là cách hành sự không có kế hoạch của ông ấy khiến tôi sợ hãi.Hơn nữa, việc này liên quan đến tính mạng của người dân trong thôn nên dù tôi có tò mò đến mấy thì cũng không dám mạo hiểm như vậy."Tôi đùa với cậu bao giờ?"Thấy tôi có vẻ nghi hoặc, ông cụ Tôn đột nhiên cao giọng như thể hơi giận dữ."Tôi nói với cậu thế này nhé, những điều bà Tư cho cậu xem quả thực là những chuyện đã xảy ra.Có điều, cậu cũng không thể tin hoàn toàn.Hơn nữa, những điều bà ấy cho cậu xem không phải toàn bộ sự việc"."Vậy sự thực là sao?"Tôi như thể nhìn thấy một tia sáng, vội vã gặng hỏi.Nhưng đến lúc quan trọng thì ông cụ Tôn lại bắt đầu úp mở.Ông ấy nhún vai, hai tay buông thõng."Tôi cũng không biết, cho nên tôi mới nói chúng ta phải đi xem thì mới hiểu được".Nói rồi, ông ấy vươn người một cái."Được rồi, vi sư cũng mệt rồi, cậu tự mà suy nghĩ đi.Giờ tôi đi thăm sư đệ tôi đây".Nói xong, ông cụ Tôn hai tay chống vào đầu gối rồi đứng dậy.Khi chuẩn bị quay người đi, đột nhiên ông ấy có vẻ rất lưỡng lự."Trương Ly, cậu có biết tám cây cột mà cậu nhìn thấy là gì không?"Lời ông cụ Tôn nói ban nãy còn khiến tôi mông lung suy nghĩ thì đột nhiên ông ấy lại hỏi thêm câu này khiến tôi bất giác ngẩn ra.Đây cũng chính là điều tôi đang muốn biết."Tiên gia trên người cậu là tượng người gỗ liễu đúng không?"Sau khi đánh giá tôi một lượt thì ông cụ Tôn đột nhiên bình thản hỏi.Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ông cụ Tôn.Khi tượng người gỗ liễu hiện thân chỉ có Tam Thanh tận mắt nhìn thấy, tại sao ông cụ Tôn lại biết chuyện này? Lẽ nào...!"Sư phụ, lẽ nào ngày hôm đó ở cao ốc Phương Viên sư phụ cũng có mặt?"Cho dù ông cụ Tôn thị lực tốt đến đâu thì cũng không thể nào nhìn thấy trên người tôi xuất hiện tiên gia gì.Vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất là khi tiên gia của tôi hiện thân, ông ấy cũng có mặt ở đó.Vẻ mặt ông cụ Tôn hơi dao động, không thể nhìn ra là vui hay là buồn.Một lúc sau, ông ấy mới lắc đầu..