Edit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,…
Chương 313: Tôi Không Muốn Chết!
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Xem ra lần này thực sự rách việc rồi. Ông cụ Tôn nhìn tôi vẫn còn đang lăn lộn trên mặt đất, chỉ đành nghiến răng giận dữ nói. "Không thể hiện chút bản lĩnh thực sự thì không được rồi!" Ông ấy nói rồi lập tức lùi về sau ba bước, sau đó vẽ xuống đất một con cá âm dương, tay tạo pháp ấn, nhỏ tiếng niệm chân ngôn của Đạo gia. Trong nháy mắt, toàn thân ông ấy rung lên như thể vừa bị cái gì nhập vào.Ông cụ Tôn lúc này như biến thành một người khác. Đôi mắt ông ấy bỗng trở nên sâu thẳm như một cái vực không đáy, quay đầu lại nhìn cỗ quan tài máu kia vẻ mặt vô cùng trang nghiêm rồi đột nhiên quỳ sụp xuống. Thế nhưng, sau đó vẫn chẳng có hiệu quả gì, hơn nữa còn xảy ra một chuyện kinh hoàng khác. Ở chỗ đất phía dưới quan tài đột nhiên chảy ra rất nhiều máu, nhiều đến nỗi mùi tanh nồng nặc trong không khí. Cổ thi nghìn năm này đương nhiên chẳng phải dạng vừa, nếu không ông nội tôi đã không để Hồ đại tiên trông coi nó! Ông cụ Tôn hai tay úp xuống đất, dập đầu một cái. Một chuyện thần kỳ đột nhiên xảy ra, máu tươi ban nãy cứ trào ra giờ đã dần rút xuống. Ông cụ Tôn ngẩng đầu lên, hai tay lại úp xuống đất rồi dập đầu lần nữa. Chiếc quan tài máu không còn rung lắc dữ dội mà dần dừng lại, tựa hồ như cổ thi bên trong không còn giãy giụa nữa. Nhưng vẫn chưa hết, ông cụ Tôn lại ngẩng đầu lên, quay về hướng cỗ quan tài mà dập đầu thêm một lần nữa. "Đoàng", một tiếng sấm rền vang. Nắp quan tài ban nãy rơi xuống mặt đất giờ bay lên không trung, đậy lại vừa khít vào cỗ quan tài máu kia. Ông cụ Tôn lúc này mới ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển. Tôi cũng cảm thấy cơn đau thấu trời ban nãy dần biến mất nên không còn lăn lộn trên mặt đất nữa.Ý thức của tôi đã hồi phục lại một chút, nhưng trong đầu tôi vẫn là một mớ hỗn độn. "Thằng ranh con, mau đứng dậy cho tôi!" Một lát sau, tôi nghe tiếng ông cụ Tôn giận dữ quát khiến tôi giật cả mình.Giờ tôi đã nhớ ra toàn bộ chuyện xảy ra lúc nãy. Tôi định tìm đến cái chết, còn muốn đâm đầu vào cỗ quan tài máu này. Nghĩ lại việc này đến tôi cũng không thể tưởng tượng nổi.Sao tôi có thể làm vậy chứ? Tôi nhếch nhác bò từ dưới đất lên nhìn ông cụ Tôn lúc này đang hơi yếu.Tôi quanh co nói: "Sư phụ...!tôi...!tại sao ban nãy tôi lại làm vậy nhỉ? Tôi không muốn chết!".
Xem ra lần này thực sự rách việc rồi.
Ông cụ Tôn nhìn tôi vẫn còn đang lăn lộn trên mặt đất, chỉ đành nghiến răng giận dữ nói.
"Không thể hiện chút bản lĩnh thực sự thì không được rồi!"
Ông ấy nói rồi lập tức lùi về sau ba bước, sau đó vẽ xuống đất một con cá âm dương, tay tạo pháp ấn, nhỏ tiếng niệm chân ngôn của Đạo gia.
Trong nháy mắt, toàn thân ông ấy rung lên như thể vừa bị cái gì nhập vào.
Ông cụ Tôn lúc này như biến thành một người khác.
Đôi mắt ông ấy bỗng trở nên sâu thẳm như một cái vực không đáy, quay đầu lại nhìn cỗ quan tài máu kia vẻ mặt vô cùng trang nghiêm rồi đột nhiên quỳ sụp xuống.
Thế nhưng, sau đó vẫn chẳng có hiệu quả gì, hơn nữa còn xảy ra một chuyện kinh hoàng khác.
Ở chỗ đất phía dưới quan tài đột nhiên chảy ra rất nhiều máu, nhiều đến nỗi mùi tanh nồng nặc trong không khí.
Cổ thi nghìn năm này đương nhiên chẳng phải dạng vừa, nếu không ông nội tôi đã không để Hồ đại tiên trông coi nó!
Ông cụ Tôn hai tay úp xuống đất, dập đầu một cái.
Một chuyện thần kỳ đột nhiên xảy ra, máu tươi ban nãy cứ trào ra giờ đã dần rút xuống.
Ông cụ Tôn ngẩng đầu lên, hai tay lại úp xuống đất rồi dập đầu lần nữa.
Chiếc quan tài máu không còn rung lắc dữ dội mà dần dừng lại, tựa hồ như cổ thi bên trong không còn giãy giụa nữa.
Nhưng vẫn chưa hết, ông cụ Tôn lại ngẩng đầu lên, quay về hướng cỗ quan tài mà dập đầu thêm một lần nữa.
"Đoàng", một tiếng sấm rền vang.
Nắp quan tài ban nãy rơi xuống mặt đất giờ bay lên không trung, đậy lại vừa khít vào cỗ quan tài máu kia.
Ông cụ Tôn lúc này mới ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển.
Tôi cũng cảm thấy cơn đau thấu trời ban nãy dần biến mất nên không còn lăn lộn trên mặt đất nữa.
Ý thức của tôi đã hồi phục lại một chút, nhưng trong đầu tôi vẫn là một mớ hỗn độn.
"Thằng ranh con, mau đứng dậy cho tôi!"
Một lát sau, tôi nghe tiếng ông cụ Tôn giận dữ quát khiến tôi giật cả mình.
Giờ tôi đã nhớ ra toàn bộ chuyện xảy ra lúc nãy.
Tôi định tìm đến cái chết, còn muốn đâm đầu vào cỗ quan tài máu này.
Nghĩ lại việc này đến tôi cũng không thể tưởng tượng nổi.
Sao tôi có thể làm vậy chứ?
Tôi nhếch nhác bò từ dưới đất lên nhìn ông cụ Tôn lúc này đang hơi yếu.
Tôi quanh co nói:
"Sư phụ...!tôi...!tại sao ban nãy tôi lại làm vậy nhỉ? Tôi không muốn chết!".
Thầy Phong Thủy - Vương LỗiTác giả: Vương LỗiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhEdit: Cô Triệu Tháng 6 năm 2007, kỳ thi đại học toàn quốc vừa kết thúc. Trước cổng trường trung học Giang Thủy, Trương Lâm, cao một mét tám ba, đẹp trai ngời ngời, cũng là một thí sinh trong đó, đang mang theo hành lý bên người, bước ra khỏi cổng trường. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, có vẻ lần thi này hắn làm bài không tồi. “Trương Lâm, đợi tớ!” Một giọng nữ sinh vang lên. Mà Trương Lâm vừa nghe thấy giọng nói này lại giật mình thon thót. Hắn vốn là một người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại hơi e ngại cô bạn cùng bàn, cũng là hoa khôi lớp, Ngô Tuệ Tuệ. Ngô Tuệ Tuệ cao một mét năm tám, mặt trái xoan, đôi mắt sáng lúc này vụt qua chút gian xảo. Tục ngữ quà nhiên nói không sai, chớ trông mặt mà bắt hình dong. Đừng nhìn bề ngoài cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, ngược lại cô nàng rất là thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là Trương Lâm. Vậy nên, mỗi lần nghe thấy giọng cô, Trương Lâm liền mặc định cảm thấy lo lắng. Có điều, cô nàng học cũng giỏi, kỳ thi nào trên lớp, bất kể lớn nhỏ,… Xem ra lần này thực sự rách việc rồi. Ông cụ Tôn nhìn tôi vẫn còn đang lăn lộn trên mặt đất, chỉ đành nghiến răng giận dữ nói. "Không thể hiện chút bản lĩnh thực sự thì không được rồi!" Ông ấy nói rồi lập tức lùi về sau ba bước, sau đó vẽ xuống đất một con cá âm dương, tay tạo pháp ấn, nhỏ tiếng niệm chân ngôn của Đạo gia. Trong nháy mắt, toàn thân ông ấy rung lên như thể vừa bị cái gì nhập vào.Ông cụ Tôn lúc này như biến thành một người khác. Đôi mắt ông ấy bỗng trở nên sâu thẳm như một cái vực không đáy, quay đầu lại nhìn cỗ quan tài máu kia vẻ mặt vô cùng trang nghiêm rồi đột nhiên quỳ sụp xuống. Thế nhưng, sau đó vẫn chẳng có hiệu quả gì, hơn nữa còn xảy ra một chuyện kinh hoàng khác. Ở chỗ đất phía dưới quan tài đột nhiên chảy ra rất nhiều máu, nhiều đến nỗi mùi tanh nồng nặc trong không khí. Cổ thi nghìn năm này đương nhiên chẳng phải dạng vừa, nếu không ông nội tôi đã không để Hồ đại tiên trông coi nó! Ông cụ Tôn hai tay úp xuống đất, dập đầu một cái. Một chuyện thần kỳ đột nhiên xảy ra, máu tươi ban nãy cứ trào ra giờ đã dần rút xuống. Ông cụ Tôn ngẩng đầu lên, hai tay lại úp xuống đất rồi dập đầu lần nữa. Chiếc quan tài máu không còn rung lắc dữ dội mà dần dừng lại, tựa hồ như cổ thi bên trong không còn giãy giụa nữa. Nhưng vẫn chưa hết, ông cụ Tôn lại ngẩng đầu lên, quay về hướng cỗ quan tài mà dập đầu thêm một lần nữa. "Đoàng", một tiếng sấm rền vang. Nắp quan tài ban nãy rơi xuống mặt đất giờ bay lên không trung, đậy lại vừa khít vào cỗ quan tài máu kia. Ông cụ Tôn lúc này mới ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển. Tôi cũng cảm thấy cơn đau thấu trời ban nãy dần biến mất nên không còn lăn lộn trên mặt đất nữa.Ý thức của tôi đã hồi phục lại một chút, nhưng trong đầu tôi vẫn là một mớ hỗn độn. "Thằng ranh con, mau đứng dậy cho tôi!" Một lát sau, tôi nghe tiếng ông cụ Tôn giận dữ quát khiến tôi giật cả mình.Giờ tôi đã nhớ ra toàn bộ chuyện xảy ra lúc nãy. Tôi định tìm đến cái chết, còn muốn đâm đầu vào cỗ quan tài máu này. Nghĩ lại việc này đến tôi cũng không thể tưởng tượng nổi.Sao tôi có thể làm vậy chứ? Tôi nhếch nhác bò từ dưới đất lên nhìn ông cụ Tôn lúc này đang hơi yếu.Tôi quanh co nói: "Sư phụ...!tôi...!tại sao ban nãy tôi lại làm vậy nhỉ? Tôi không muốn chết!".